Sau bữa tiệc xa hoa trong lâu đài, Linh Chi lang thang dọc theo hành lang rộng, cố gắng sắp xếp những gì vừa trải qua trong đầu. Mỗi nhân vật, mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt… đều in sâu trong tâm trí cô. Nhưng còn một cảm giác khác khiến tim cô nhói lên: Hạo Nam. Anh không chỉ hiện diện trước mắt cô, mà còn len lỏi vào tâm hồn, khiến cô không thể rời mắt.
Bỗng một bóng người xuất hiện trước cô. Một người phụ nữ mặc trang phục thanh lịch, gương mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt ẩn chứa nét trầm tư, tiến đến gần. Linh Chi hơi lùi lại, cảm giác kỳ lạ dâng trào.
“Ngươi… là Linh Chi?” giọng cô ấy nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực.
“Vâng… tôi là Linh Chi. Cô… là ai?” Linh Chi hỏi, giọng run run, cảm giác tim đập nhanh.
Người phụ nữ mỉm cười, nhưng không phải nụ cười thân thiện mà là nụ cười hiểu biết, có phần nghiêm trọng. “Ta từng là tác giả, giống như ngươi. Nhưng khi bước vào thế giới truyện của mình… ta nhận ra rằng tình yêu dành cho nhân vật có thể trở thành bẫy khủng khiếp.”
Linh Chi sững sờ. “Tình yêu… dành cho nhân vật?” cô nhíu mày, cảm giác trong lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng.
Người phụ nữ tiến gần hơn, ánh mắt nhìn thấu tâm can cô. “Ngươi phải nghe lời ta. Nếu ngươi bắt đầu nảy sinh tình cảm với Hạo Nam, ngươi sẽ không thể rời khỏi thế giới này. Người viết định mệnh… sẽ bị cuốn vào câu chuyện của chính mình, và tình yêu ấy… sẽ không bao giờ có lối thoát.”
Linh Chi thở gấp. Cô đã cảm nhận điều này từ lâu, nhưng giờ nghe một người đã trải qua cảnh này cảnh báo, cô cảm thấy áp lực khủng khiếp. “Nhưng… tôi không thể ngăn được cảm xúc của mình. Anh ấy… thực sự tồn tại, anh ấy… thật.”
Người phụ nữ gật đầu. “Ta hiểu. Nhưng đây là lý do tại sao ngươi phải thận trọng. Thế giới truyện… là nơi mà tưởng tượng và hiện thực giao thoa. Nếu ngươi để trái tim chi phối, mọi thứ sẽ rối loạn. Ngươi phải học cách cân bằng, nếu không… ngươi và Hạo Nam sẽ cùng sa vào vòng xoáy không lối thoát.”
Linh Chi cúi đầu, cảm giác nặng nề tràn ngập tâm trí. Cô biết rằng tình cảm dành cho Hạo Nam – từ trước chỉ là tưởng tượng – giờ đã trở nên thật, và đồng thời, nguy hiểm. Nhưng trái tim cô, dù muốn lý trí ngăn cản, vẫn rung động mạnh mẽ mỗi khi nhìn anh.
“Cô… cô có thể chỉ cho tôi cách kiểm soát không?” Linh Chi hỏi, giọng run run nhưng quyết tâm hiện rõ.
Người phụ nữ mỉm cười, ánh mắt ấm áp hơn một chút. “Ngươi sẽ học được cách quan sát, cách phân tích, cách lựa chọn. Nhưng điều quan trọng nhất là… phải nhận ra ai thực sự quan trọng. Khi biết rõ điều đó, ngươi sẽ kiểm soát được cảm xúc mà không đánh mất lý trí. Và… đừng quên, Hạo Nam cũng là người có ý chí riêng. Anh ấy không chỉ là nhân vật, mà còn là một con người thực sự trong thế giới này.”
Linh Chi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn xa xăm. Cô hiểu rằng thử thách lớn nhất không phải là sống sót trong thế giới truyện, mà là giữ vững lý trí và trái tim trong tình cảm với Hạo Nam.
Người phụ nữ đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực. “Hãy ghi nhớ: ngươi là tác giả, nhưng cũng là một phần của câu chuyện. Hãy học cách yêu thương mà không bị lạc lối. Chỉ khi đó, ngươi mới có thể hoàn thành định mệnh, và trở về thế giới của mình.”
Linh Chi gật đầu, cảm giác vừa sợ hãi vừa hứng khởi dâng trào. Cô biết rằng mình đã bước vào một hành trình đầy nguy hiểm, nhưng cũng đầy mê hoặc. Mỗi quyết định, mỗi bước đi, mỗi rung động trong tim… đều sẽ viết nên số phận của cô và của Hạo Nam.
Khi người phụ nữ rời đi, Linh Chi quay lại, thấy Hạo Nam đứng ở hành lang, ánh mắt nhìn cô với một vẻ nghiêm nghị pha chút quan tâm. Trái tim cô nhói lên. Cô biết rằng, dù được cảnh báo, cô sẽ không thể phủ nhận cảm xúc của mình. Và đồng thời, cô cũng nhận ra rằng mối quan hệ giữa cô và Hạo Nam sẽ quyết định cốt truyện và định mệnh của cả hai.
Linh Chi hít một hơi sâu, tự nhủ: “Dù khó khăn thế nào, dù cảm xúc có nguy hiểm ra sao… tôi sẽ học cách cân bằng, và tôi sẽ không bỏ cuộc.”
Trong lòng cô, một quyết tâm dâng trào. Thế giới truyện mở ra trước mắt, và Linh Chi hiểu rằng từ khoảnh khắc này, mọi rung động, mọi quyết định, mọi tình cảm đều quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Cô quay lại nhìn Hạo Nam, ánh mắt ánh lên quyết tâm. “Anh… tôi sẽ không để mọi thứ rối loạn. Tôi sẽ hoàn thành định mệnh, và… tôi sẽ giữ vững cảm xúc của mình.”
Hạo Nam nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm và dịu dàng hơn một chút. “Ta tin ngươi. Nhưng hãy nhớ… thử thách thực sự sẽ đến khi cả lý trí và cảm xúc cùng va chạm. Khi đó, ngươi sẽ phải quyết định: chọn tình yêu hay chọn trở về thế giới của chính mình.”
Linh Chi cảm thấy tim mình như bị siết chặt. Cô biết rằng hành trình phía trước sẽ đầy hiểm nguy và thử thách, nhưng đồng thời, cô cũng cảm nhận được một sợi dây kết nối đặc biệt giữa cô và Hạo Nam, nơi ranh giới giữa tưởng tượng và hiện thực trở nên mong manh.
Và cô hiểu rằng, từ khoảnh khắc này, mỗi bước đi của cô, mỗi nhịp tim rung động đều sẽ viết nên câu chuyện mà cô từng tưởng tượng… nhưng giờ là hiện thực.