Linh Chi bước theo Hạo Nam dọc theo hành lang dài của lâu đài. Những bức tường đá lạnh được khắc tinh xảo, ánh sáng từ cửa sổ cao chiếu xuống tạo ra những vệt sáng lung linh. Mỗi bước đi, Linh Chi cảm nhận sự sống động của thế giới này – tiếng bước chân vang lên, tiếng gió xào xạc qua cửa sổ, và cả những tiếng thì thầm của nhân vật xung quanh.
“Ngươi phải hiểu,” Hạo Nam nói, giọng trầm nhưng nghiêm nghị, “ngươi không chỉ quan sát. Ngươi phải sống trong câu chuyện. Mỗi hành động, mỗi lời nói của ngươi đều sẽ tác động đến nhân vật khác và định hình cốt truyện.”
Linh Chi nhìn anh, tim đập nhanh. Cô từng tưởng tượng rằng, nếu mình bước vào truyện, sẽ như một người ngoài cuộc, quan sát và chỉnh sửa. Nhưng bây giờ, cảm giác áp lực thực sự khiến cô choáng ngợp. Cô không còn là tác giả duy nhất, mà là một nhân vật sống trong câu chuyện, với tất cả trách nhiệm và hậu quả kèm theo.
Họ đi đến một căn phòng rộng lớn, nơi những nhân vật quan trọng tụ tập. Một vài người quay lại nhìn Linh Chi, ánh mắt vừa tò mò vừa cảnh giác. Một người trong số họ tiến tới, gật đầu nhẹ:
“Ngươi là người viết định mệnh của chúng tôi. Hy vọng ngươi hiểu trách nhiệm của mình.”
Linh Chi nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh. “Tôi… tôi sẽ cố gắng,” cô thốt ra, giọng run run.
Hạo Nam đứng bên cạnh, ánh mắt sắc bén nhưng cũng ẩn chứa sự quan tâm. “Đó là bước đầu tiên. Ngươi phải hiểu rằng, dù ngươi từng tưởng tượng ra tất cả nhân vật này, họ không còn là sản phẩm của trí tưởng tượng nữa. Họ có ý chí, cảm xúc và lựa chọn riêng.”
Cảm giác mới mẻ nhưng cũng đầy áp lực tràn ngập trong Linh Chi. Cô nhận ra rằng, bản thân cô đã trở thành một phần của câu chuyện, và mọi quyết định nhỏ nhất đều có thể thay đổi số phận của những người xung quanh.
Họ rời phòng, bước ra sân trong, nơi ánh nắng chiếu rọi lên những tấm thảm đỏ. Hạo Nam dừng lại và nhìn cô nghiêm nghị:
“Ngươi sẽ phải trải qua thử thách đầu tiên ngay hôm nay. Nó sẽ kiểm tra khả năng thích nghi của ngươi với thế giới này, cũng như khả năng đọc hiểu nhân vật khác.”
Linh Chi cảm giác tim mình nhói lên. “Thử thách… là gì?”
Hạo Nam mỉm cười khẽ, nhưng nụ cười ấy không làm giảm bớt áp lực. “Ngươi sẽ tham gia vào một sự kiện quan trọng – một bữa tiệc trong lâu đài. Tại đó, ngươi phải tương tác với các nhân vật quan trọng, nhận ra động cơ của họ, và quyết định ai là người đáng tin.”
Linh Chi hít sâu, tự nhủ phải bình tĩnh. Bữa tiệc này – với những nhân vật từng chỉ tồn tại trên giấy – giờ sẽ là nơi cô phải chứng minh khả năng sống trong thế giới truyện.
Khi bước vào sảnh lớn, Linh Chi kinh ngạc. Bữa tiệc xa hoa hơn bất cứ gì cô từng tưởng tượng. Những chiếc đèn chùm lấp lánh, ánh nến lung linh phản chiếu trên nền sàn bóng loáng. Nhân vật từ khắp các phần trong truyện tụ tập, trò chuyện và cười đùa. Mỗi người đều có cá tính rõ ràng, và Linh Chi nhận ra mỗi lời nói, mỗi ánh mắt đều chứa thông tin quan trọng.
Hạo Nam đặt tay lên vai cô, ánh mắt nhìn xa xăm. “Quan sát kỹ. Đây là bài học đầu tiên: mọi thứ đều có ý nghĩa, nhưng không phải ai cũng thật lòng.”
Linh Chi nhìn quanh, cố gắng ghi nhớ từng chi tiết, từng cử chỉ. Cô thấy một nhân vật mà cô từng viết là kẻ thù xuất hiện, ánh mắt nghiêm nghị và hơi khinh thường. Một vài nhân vật khác thì tỏ ra thân thiện, nhưng ánh mắt lại chứa điều gì đó khó đoán.
Trong lúc cô đang tập trung quan sát, Hạo Nam nhẹ nhàng nắm tay cô, kéo cô ra góc yên tĩnh hơn. “Đừng quá căng thẳng,” anh nói, giọng ấm áp hơn. “Ngươi sẽ học cách thích nghi. Và… cũng học cách hiểu chính mình. Ngươi không chỉ là người viết, mà còn là người tham gia câu chuyện. Điều này sẽ quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.”
Linh Chi nhìn vào đôi mắt anh, cảm giác vừa hồi hộp vừa rung động. Cô nhận ra rằng tình cảm dành cho Hạo Nam – vốn chỉ là tưởng tượng – giờ đây bắt đầu trở thành thật. Nhưng cô biết, nếu cảm xúc chi phối quyết định, câu chuyện có thể rối loạn.
Trong bữa tiệc, Linh Chi bắt đầu tham gia các cuộc trò chuyện, thử đoán ý định của từng nhân vật. Mỗi quyết định nhỏ – nụ cười, ánh mắt, lời nói – đều khiến cô cảm thấy áp lực. Nhưng đồng thời, cô cũng bắt đầu hiểu hơn về Hạo Nam, nhận ra những điểm yếu, những nỗi cô đơn mà anh từng giấu kín trong câu chuyện.
Khi bữa tiệc kết thúc, Hạo Nam dẫn Linh Chi ra sân trong, nơi ánh trăng chiếu sáng lung linh. Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm nhưng ấm áp. “Ngươi đã làm tốt. Đây mới chỉ là bước đầu, nhưng ta tin ngươi có thể thích nghi. Tuy nhiên… thử thách thực sự sẽ đến khi ngươi phải quyết định giữa lý trí và cảm xúc.”
Linh Chi thở dài, nhận ra rằng hành trình của cô vừa mới bắt đầu. Cô đã bước vào thế giới của chính mình, nơi mà tưởng tượng trở thành hiện thực, và tình cảm dành cho Hạo Nam – người từng chỉ tồn tại trên giấy – đang dần trở nên chân thật.
Cô biết rằng, từ khoảnh khắc này, mỗi quyết định của cô không chỉ định đoạt câu chuyện, mà còn định đoạt trái tim mình.