" Á... " tiếng thét chói tay vang lên.
Những người đang nhìn về hướng Tư Noãn Noãn cũng khẽ nhăn mày lại.
Tư Chân Châu nằm trên nền gạch máu bê bết chảy xuống.
Tư Noãn Noãn nhíu mày nhìn một màn này không nhịn được mà buồn nôn, cô che miệng lại, Lưu Minh Vân nghe tin đi xuống liền lấy áo khoác che đầu kéo cô đi vào.
Lúc nãy nếu như không phải người của Lê lão gia tử có mặt ở đây thì chắc chắn Tư Noãn Noãn bị đâm rồi.
Vì đề phòng mọi thứ Lê lão gia tử nói chung, Lưu Hà Mi và Lê Bá Sâm đã cho người luôn âm thầm bảo vệ Tư Noãn Noãn nên lúc Tư Chân Châu nhào lên đã bị bắn thẳng tay cầm dao, còn những người còn lại thì đạp Tư Chân Châu té xuống, người kia thì đạp lên chân của cô ta nên cho dù có muốn làm gì nữa Tư Chân Châu cũng chẳng còn sức cự quậy ngoài cảm giác đau đớn.
" Em không sao chứ? " Lưu Minh Vân đưa Tư Noãn Noãn đến tầng VIP của bệnh viện khẽ hỏi.
Tư Noãn Noãn lắc đầu cười khẽ nói.
" Không sao ạ! May mắn là những người kia đến kịp. " lúc nãy cô cũng bị dọa chứ có bình tĩnh đâu nhưng dù sao cũng rất may a.
Nếu như cô xảy ra chuyện gì thì chắc chắn Lê Bá Sâm rất đau lòng. Tư Noãn Noãn khẽ nghĩ.
Lưu Minh Vân nhìn Tư Noãn Noãn một cái hỏi.
" Em muốn đi gặp Bá Sâm ngay sao? "
" Vâng. "
" Không muốn đi kiểm tra sao? "
" Cục cưng nói là không xảy ra chuyện gì nha, giờ nó muốn gặp baba nó á. "
Lưu Minh Vân gật đầu, trước khi để Tư Noãn Noãn rời đi anh khẽ căn dặn.
" Có khó chịu thì phải đi kiểm tra ngay đấy. "
" Em biết mà. " nói xong Tư Noãn Noãn vẫy tay tạm biệt đi vào trong phòng Lê Bá Sâm.
- --
Lê Bá Sâm vẫn như hôm qua, hai mắt anh nhắm chặt nhưng gương mặt đã có một ít ánh hồng hơn là hôm qua, Tư Noãn Noãn ngồi xuống chiếc ghế cũ nhìn chằm chằm Lê Bá Sâm một cái trêu chọc nói.
" Hmm... chắc chắn anh sắp bị yếu thật rồi chồng à! "
" Haha... ngủ cho lắm đi nha chồng ơi. "
" Haizz anh ngủ dậy chưa? Có nghe em nói không? "
" Hôm nay em bị dọa đấy chồng! Tư Chân Châu đến làm em sợ quá chừng ý... cô ta còn cầm con dao lên định đâm em nữa cơ. "
" Chồng ơi em nhớ anh quá... "
" Sâm Sâm... " Tư Noãn Noãn ngồi đấy nói đến thấy mệt mới dừng lại.
Có lẽ anh sẽ nghe thấy nếu cô nói nhiều lần... đúng vậy nha... vì thế cô phải nói cho cô nghe thật nhiều.
Tư Noãn Noãn uống một ngụm nước lại nói.
" Hôm nay em sẽ đọc cho anh nghe bộ Lén Lút, Cùng Bác Sĩ Hà nhé! "
" Cứ như vậy nha... Lén Lút, Cùng Bác Sĩ Hà, chương một. "
" Cô là Yến Minh Lam, năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, là một tác giả trẻ của một kênh truyện nổi tiếng thành phố M.
Viết truyện là nghề mà Yến Minh Lam nghĩ phù hợp nhất với một người con gái lười ra ngoài như Yến Minh Lam, nhưng là mọi chuyện đang tốt đẹp không bao lâu, chỉ vì chạy nhảy trong sân nhà mà lại có thể bị té nặng đến như vậy! Papa vì sợ Yến Minh Lam bị nứt xương liền đưa cô đi Bệnh Viện." đọc đến đây Tư Noãn Noãn dừng lại nói.
" Bá Sâm, anh tin được không? Em đọc khá nhiều truyện của bà BooMew này mà quyển nào cũng trâu già gặm cỏ non không ý... khụ khụ có khi nào bà BooMew cũng gu như vậy không? à thôi kệ người ta để em đọc tiếp cho anh nghe nhé... "
" Cũng bởi cái ngày định mệnh ở bệnh viện đó! Mới mang cho Yến Minh Lam một đống phiền phức của sau này... nói cụ thể chính là khi khổng khi không lại xuất hiện một ông chồng quốc dân!
Anh là Hà Thế Huân, năm nay vừa tròn ba mươi tuổi, là một bác sĩ tài giỏi trẻ tuổi đẹp trai nổi tiếng nhất thành phố M.
Tính tình lúc nắng lúc mưa, lại là một kẻ thích " trâu già gặm cỏ non! "
" Hời ơi, trâu già gặm cỏ non rồi còn đâu hơn nữ chính tận mười tuổi cơ mà... ủa ủa quên nữa... Sâm Sâm anh hơn em bao nhiêu tuổi ta? Một hai... ba... bốn... mười. "
" Hmm... anh cũng hơn em mười tuổi cơ đấy! Thế là cũng là trâu già gặm cỏ non rồi còn đâu a. "
Tư Noãn Noãn đọc một hơi năm chương cho Lê Bá Sâm nghe, mặc cho anh có nghe hay không nghe cô vẫn vừa đọc vừa bình luận rồi lại so sánh với anh...
Cứ như vậy cho đến buổi trưa, Tư Noãn Noãn đứng dậy nhìn Lê Bá Sâm.
" Có muốn tắm không Sâm Sâm? "
Nhìn Lê Bá Sâm cứ nhắm chặt mắt Tư Noãn Noãn khẽ hỏi.
Lê Bá Sâm vẫn như hôm qua vừa nghe Tư Noãn Noãn nói vừa trả lời, mặc dù cô sẽ không nghe thấy nhưng anh vẫn trả lời mãi cho đến khi nghe hiểu ra ý định của Tư Noãn Noãn anh mới khựng lại.
" Tắm? " anh đang hôn mê làm sao mà tắm?
Ý của cô là gì đây?
Tư Noãn Noãn cười nham hiểm nói.
" Để em hỏi anh họ của anh xem có tắm cho anh được không? "
" Khi tắm đấy em sẽ giúp anh cạo sạch những thứ cần cạo nha nha. "
" What? " Lê Bá Sâm nhíu mày.
Cô đang muốn cạo gì?
" Em sẽ giúp anh cạo sạch thật sạch nha nha chồng à. "
Lê Bá Sâm trong lòng trợn mắt, cô là đang muốn cạo sạch thứ nam tính đó?
Không... không thể được, ai đâu lại làm như vậy chứ.
Tư Noãn Noãn cười đặt biệt gian sảo.
Cô ngồi đó nói một lúc lâu cho đến khi có người từ nhà chính đến giục về thì cô mới đi về.
Lê Bá Sâm không còn nghe bất kì âm thanh nào nữa.
Nếu như sau này hỏi cái ngày anh cảm thấy bất lực nhất là ngày nào thì chắc chắn anh sẽ trả lời là trong khoảng thời gian anh phẫu thuật.
Nghe thấy nhưng không thể làm gì?
Nghe thấy tiếng nức nở của vợ của các con mà anh vẫn cứ nằm yên bất động...
Lê Bá Sâm vốn đang muốn ngủ đi để nhanh nhanh tỉnh lại thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
" Con muốn tỉnh dậy hay vẫn ngủ tiếp? "
" Là ai? "
" Thằng ranh con, mấy bao nhiêu năm mà mày quên giọng của ba mày? "
" Ba? Lê Bá Lâm? "
" Mày còn dám gọi thẳng tên họ ba mày? "
" Sao ông lại ở đây? "
" Còn không phải ông nội mày! Ông ấy bảo ba nên hiển linh phù hộ để mày tỉnh còn trách tao ác độc chết sớm các thứ, ở dưới đó đợi ngày mẹ mày xuống cùng mà ngày nào ba cũng nghe ông mày chửi. Nói xem ba mày có sống yên được hay không? "
Lê Bá Lâm khó chịu nói. Nói đủ ông nhìn Lê Bá Sâm nói.
" Mày muốn tỉnh ngay hay đợi hồi phục rồi tỉnh? "
" Có ý gì? " Lê Bá Sâm lạnh lùng hỏi.
Lê Bá Lâm nói.
" Nửa năm sau mày mới p thtcó thể tỉnh, và mày sẽ không quên con dâu nhưng rất có khả năng mày phải bại liệt cả đời. "
" Còn tỉnh ngay? "
" Ngày mai mày tỉnh nhưng chẳng nhớ gì về con dâu, hơn nữa muốn có lại toàn bộ ký ức đã mất mày phải yêu lại vợ mày. "
Dừng một chút, Lê Bá Lâm lại nói.
" Bất cứ thứ gì cũng như vậy đều phải có thứ gì đó trả giá mà... ba có thể giúp mày tỉnh ngay nhưng việc có giữ được vợ hay không là do mày thôi. "
" Vì sao ông giúp tôi tỉnh được? "
" Mày hỏi ngu thế? Ba mày chết lâu rồi đương nhiên phải thừa hưởng gì đó từ tổ tiên biết chút ít cách giúp con cháu, và hôm nay nếu ba giúp mày rồi thì về sao mọi thứ là tự mày giúp mày, ba không thể giúp được nữa. "
Lê Bá Sâm suy nghĩ một lúc lâu khẽ đưa ra quyết định...
- ---
Tư Noãn Noãn đến nhà chính ăn cơm cùng Lê lão gia tử, Lê lão gia tử nhìn nhìn Tư Noãn Noãn khẽ hỏi.
" Có khó chịu ở đâu không con? Nếu không hợp khẩu vị thì cứ gọi đầu bếp làm món khác nhé. "
" Nội đừng lo ạ! Con ăn được hết ạ! Mấy món này vô cùng thanh đạm và ít dầu mỡ nên con không hề thấy khó chịu đâu a. "
Lê lão gia tử gật nhẹ đầu hai ông cháu cứ ngồi đó ăn một lúc lâu.
Sau khi ăn xong, Lê lão gia tử nói.
" Một lát con đi vào phòng thờ với ta. "
" Dạ? "
" Dù sao thì con cũng nên đi thắp nén nhang cho ba của Bá Sâm mà, nên con đi cùng ta nha. "
" Vâng ông. "
Lê lão gia tử dẫn Tư Noãn Noãn lên phòng thờ.
Tư Noãn Noãn bước vào liền nhìn chằm chằm Lê Bá Lâm.
" Haha nhìn nó giống Bá Sâm lắm có đúng không? " Lê lão gia tử nhìn thấy gương mặt ngỡ ngàng của Tư Noãn Noãn làm ông bật cười nói.
Tư Noãn Noãn cười cười gật đầu nói.
" Đúng là rất giống. " dừng một chút Tư Noãn Noãn lại nói.
" Nhưng mà Bá Sâm đẹp hơn ạ. "
Lê lão gia tử đưa nhang cho Tư Noãn Noãn nói.
" Con cứ ở lại đây một chút đi. Ta đi ra ngoài. "
Tư Noãn Noãn gật đầu nhìn cánh cửa đóng, cô khẽ thắp một nén nhang, hai mắt ẩm ướt nhìn Lê Bá Lâm.
" Ba có nghe con nói không? Con là con dâu của ba là vợ của Bá Sâm... "
" Chắc nội cũng vì muốn con đến đây nói chuyện với ba nên mới để con một mình đấy. " hít một hơi sâu Tư Noãn Noãn nói.
" Chắc ba cũng biết con và Bá Sâm khó khăn lắm mới ở bên nhau nhỉ? "
" Hiện tại anh ấy vẫn còn hôn mê... ba có thể giúp anh ấy tỉnh lại nhanh đi hay không? "
" Khó lắm nhỉ? Nhưng mà nếu có thể xin ba hãy giúp. "
" Nếu để anh ấy tỉnh lại quên đi con cũng được, con sẽ ở bên anh ấy mà không rời đi... chỉ cần anh ấy có thể tỉnh lại thôi... "
" Ba à...