Hai cục thịt bĩu môi, hai mắt to tròn ửng đỏ.
Tư Noãn Noãn đi đến vuốt nhẹ lưng của hai cục thịt, hai cục thịt ôm chặt lấy hông cô.
Lê Bá Sâm nhíu nhíu mày, khẽ nói.
"Đừng ôm chặt hông mẹ hai đứa. " lời nói của Lê Bá Sâm vừa dứt.
Tiếng \' oa oa \' khóc rống liền vang lên.
" Làm sao thế? "
Lê Bá Sâm sửng sốt hỏi.
Tư Noãn Noãn cúi đầu nhìn hai cục thịt không ôm cô mà ngồi khóc không khỏi đau lòng.
" Ngoan... Thương Thương và Thiên Thiên đến thăm baba sao lại khóc thế này? "
" Ngoan nè! "
" Hức... hức... " Lê Noãn Thương và Lê Noãn Thiên nín khóc.
Lê Bá Sâm mím môi lại nhìn nhìn hai cục thịt.
Như hiểu ra gì đó, anh nhếch mép nói.
" Đến đây ôm baba nè."
Hai cục thịt bốn mắt nhìn nhau, từ từ nhào vào lòng Lê Bá Sâm, như sợ anh đau, cả hai chỉ ở yên đó mà không dám làm động.
Lê Bá Sâm vỗ nhè nhẹ lưng cả hai khẽ nói.
" Lúc nãy baba không cố ý làm cả hai đau, cũng không hề khó chịu khi hai đứa ôm mẹ, nhưng mà mẹ của cả hai đang có thai, không thể ôm chặt như vậy. "
Giọng anh ôn nhu hơn bao giờ hết lại nói.
" Baba không còn nhớ chuyện gì nữa nên nếu làm cả hai con buồn thì đừng giận baba nhé. "
Lê Noãn Thương và Lê Noãn Thiên nhìn nhau, lại ngẩng đầu nhìn hai mắt ôn nhu của Lê Bá Sâm, cả hai gật nhẹ đầu.
" Con biết. " giọng vẫn còn nghẹn ngào.
" Con biết baba vẫn rất là yêu con mà. "
Lê Bá Sâm nghe thấy giọng nói của hai cục thịt ở trong lòng không khỏi vui vẻ hẳn lên.
Anh thở phào một hơi lại ngẩng đầu nhìn Tư Noãn Noãn.
Chẳng hiểu vì sao cứ nhìn thấy cô anh lại nhẹ nhõm và hẳn ra a.
Tư Noãn Noãn bị Lê Bá Sâm nhìn đỏ mặt xấu nói.
" Đừng nhìn em như vậy. "
Lê Bá Sâm cười cười lại cúi xuống nhìn hai cục thịt vẫn đang ở trong lồng ngực khẽ hỏi.
" Hai đứa đi học có vui không? "
" Có ạ... "
- --
Tư Noãn Noãn thở nhẹ một hơi khi thấy ba ba con đang nói chuyện.
Cô cẩn thận lấy mấy món ăn mà bản thân chuẩn bị ra đặt lên bàn cùng hai đôi chén đũa.
Lê Noãn Thương và Lê Noãn Thiên đã ăn lúc còn ở nhà vì thế Tư Noãn Noãn chỉ lấy hai bình sữa đặt lên bàn.
- ---
Lê Bá Sâm tuy đang nói chuyện với hai cục thịt nhưng thi thoảng vẫn nhìn Tư Noãn Noãn, hai mắt anh từ từ ẩm ướt.
Chẳng hiểu vì sao anh lại xúc động... nhưng cái cảm giác này như là bản thân anh đã sai... đã rất khổ sở.
Nhìn cô đứng đó làm này đến làm nọ, Lê Bá Sâm gọi.
" Noãn Noãn. "
Tư Noãn Noãn quay đầu nhìn anh.
Lê Bá Sâm nhìn Tư Noãn Noãn, câu muốn nói đều quên hết. Anh ho khan một tiếng nói.
" Ơ... ơ tôi đói. "
Tư Noãn Noãn nhướng mày nhìn anh một cái gật nhẹ đầu đi đến đỡ Lê Bá Sâm.
Hai cục thịt tự mình leo xuống giường đi về hướng sofa.
Tư Noãn Noãn cẩn thận đỡ Lê Bá Sâm đứng dậy khẽ nói.
" Có đi được không? "
Cô không dám chắc bản thân có đỡ anh nổi không nên hỏi.
Lê Bá Sâm nhướng mày nhìn Tư Noãn Noãn, gật đầu.
" Em đỡ tôi thì chắc được. "
Tư Noãn Noãn mím chặt môi lại.
" Anh cẩn thận một chút. " Tư Noãn Noãn đỡ từ từ.
Lê Bá Sâm nhíu chặt mày cũng cẩn thận đi.
" Có nặng không? "
Tư Noãn Noãn lắc đầu.
" Không nặng bằng lúc anh đè em... " cô nói xong lại cười.
Cô thật thích trêu chọc Lê Bá Sâm lúc này nha.
Lê Bá Sâm vừa nghe mặt anh đỏ bừng xấu hổ không thôi.
Lê Bá Sâm mím chặt môi im lặng đi về hướng sofa. Tư Noãn Noãn cười khẽ cẩn thận đỡ anh.
Khi đến sofa, cô cẩn thận để anh ngồi xuống.
" Hôm nay em nấu mỗi hai món thôi, anh đừng kén nhé! "
Lê Bá Sâm gật đầu.
Anh nào dám kén, để bà bầu chăm sóc còn nấu nướng như vậy mà còn chê thì không biết người đó có phải ngốc hay không.
- --
Lê Bá Sâm nhìn Tư Noãn Noãn, Tư Noãn Noãn cũng nhìn Lê Bá Sâm.
Lê Bá Sâm khẽ hỏi.
" Khó chịu sao? "
" Khó ăn lắm sao? "
Cả hai đồng thanh hỏi nhau.
Tư Noãn Noãn lắc đầu đáp trước.
" Rất ngon nha, không hề khó chịu. "
Lê Bá Sâm gật đầu đáp.
" Thức ăn rất ngon, không hề khó ăn. "
Dừng một chút anh lại hỏi.
" Đêm nay em lại về sao? \'
" Không có! Đêm nay sẽ ở cùng anh. " Tư Noãn Noãn cười nói.
Như nhớ ra gì đó cô lại nói.
" Phải nói là ngày nào anh còn ở đây thì ngày đó em cũng sẽ ở cùng anh. "
" Có ảnh hưởng gì không? " Lê Bá Sâm trong lòng vui sướng, nhưng chuyện cô đang mang thai ấy anh không thể nào không quan tâm.
Tư Noãn Noãn lắc đầu.
" Gần baba nó nó mới ngoan. "
Anh nhìn cô cười khẽ.
Hai người cùng hai đứa con nhỏ ngồi đấy cười đùa không thôi.
- ---
Tám giờ tối.
" Hai đứa phải về. " Tư Noãn Noãn nhíu mày nhìn Lê Noãn Thương và Lê Noãn Thiê khóc lóc đòi ở lại lạnh lùng nói.
Lê Noãn Thương và Lê Noãn Thiên nào chịu, cả hai càng khóc to hơn.
" Ô... ô... không muốn mà... ô ô... "
" Muốn ở lại với baba... ô ô... "
Lê Bá Sâm im lặng dựa lưng vào gối nhìn ba mẹ con đang cãi nhau nho nhỏ bên sofa, anh nhướng mày lên tò mò.
Tư Noãn Noãn lắc đầu.
" Không muốn cũng phải muốn! Các con ở đây thì làm sao baba các con nghỉ ngơi. "
" Thế mẹ ở đây baba làm sao nghỉ ngơi. " Lê Noãn Thương nức nở nói.
Tư Noãn Noãn cứng họng.
" Mẹ... mẹ khác... "
" Ô... ô... con vẫn muốn ở đây cơ ô ô... "
Lê Bá Sâm nói.
" Hai đứa ngoan về nhà đi. "
" Nhưng... "
" Baba bệnh cần mẹ chăm sóc, hai con nhắm đỡ baba đứng dậy, lại dìu baba đi vào phòng vệ sinh được hay không? "
" Huhu... không được... "
" Đấy! Nên ngoan ngoãn về nhà mai lại đến thăm baba nữa có được không? "
Lê Noãn Thiên và Lê Noãn Thương tuy cảm thấy có gì đó sai sai nhưng vẫn gật đầu đi theo vệ sĩ về nhà.
Ai mượn bọn bé còn nhỏ không đỡ và dìu baba được làm chi.
Tư Noãn Noãn thấy hai cục nợ ngoan ngoãn đi không khỏi thở phào một hơi dựa vào sofa.
Cô hết cách với bọn nhỏ a... tuy có những thứ chúng rất ngoan nhưng cũng có một vài việc chúng chẳng ngoan một tý nào a.
Lê Bá Sâm nhìn Tư Noãn Noãn mệt mỏi khẽ hỏi.
" Em ổn không? Hay để tôi gọi người đưa em về nhé? "
Tư Noãn Noãn đứng dậy đi về hướng giường của Lê Bá Sâm, không chút rụt rè hay ngại ngùng gì mà leo lên chiếc giường bệnh.
" Ở đây với anh cơ. " nói xong cô ôm chặt lấy eo của anh.
Lê Bá Sâm cúi đầu nhìn cô, không biết là do thói quen hay anh muốn mà in nhẹ lên đỉnh đầu cô một nụ hôn, nhẹ giọng nói.
" Mệt thì phải về! Tôi ở đây một mình cũng được. "
Tư Noãn Noãn khá bất ngờ vì nụ hôn chủ động này của anh, cô mím mím môi cười nhẹ vui vẻ, ôm eo anh chặt hơn khẽ nói.
" Không mệt. "
Lê Bá Sâm cười nhẹ một tiếng.
- ---
Tư Noãn Noãn cứ im lặng ôm lấy eo của Lê Bá Sâm, còn Lê Bá Sâm thì vẫn nhìn chằm chằm máy tính bảng trên tay xem lại những thứ trong mấy năm nay.
Có lẽ anh quên quá nhiều nên cần phải xem những thứ cần xem thôi.
Lê Bá Sâm im lặng đọc cái này đến cái nọ mà không hề hay biết đã gần mười hai giờ đêm, Tư Noãn Noãn lúc đầu cũng nhìn ké nhưng rất nhanh cô lại ngủ say trong lòng anh.
Lê Bá Sâm đọc xong mới cúi đầu nhìn Tư Noãn Noãn.
Môi anh nhếch lên.
" Ngủ say rồi sao? " anh thở ra một hơi cẩn thận đặt cô nằm xuống.
Lê Bá Sâm lấy chăn đắp cho cô lại nói.
" Có phải em rất mệt mỏi không? Khi hằng ngày đều phải ở đây chăm sóc tôi? "
Lê Bá Sâm nằm xuống, anh kéo cô ôm vào lòng.
Người phụ nữ là vợ anh... những thứ nên quên cũng nên quên...
- ---
" Cái gì? " Người đàn ông nhíu chặt mày hô lên.
" Con Tư Chân Châu đó vừa đi khóc rống còn chưa làm được gì đã bị bắt? "
" Ừ! Các người cứ ở đó... có cơ hội thì hành động. "
" Ừ! Lê Bá Sâm, chúng ta không động được nhưng con tiện nhân Tư Noãn Noãn kia thì khác. Ít nhất cũng phải khiến nó khổ sở như con gái ta... "
- ----
Lê Gia.
Lưu Hà Mi sau khi ru hai cục thịt ngủ mày nhíu lại ngồi trong phòng khách thở dài thở ngắn nói.
" Ông nói xem quản gia Lâm... Noãn Noãn đang mang thai mà nhở Bá Sâm... Haizz. "
" Phu nhân yên tâm! Cậu chủ sẽ biết chuyện gì nên và chuyện gì không nên mà. "
" Nhưng tôi vẫn cứ lo... ông biết đó mấy năm trước nó chẳng dễ tính đâu, chỉ dễ tính với mỗi Noãn Noãn, mà cho đến khi nó biết nó mất đi con bé nó mới tỉnh lại nhưng mà... bây giờ chẳng biết sẽ như thế nào. "