Người Vợ Nô Lệ

Chương 28: Người Vợ Nô Lệ


trước sau

" Yêu một người không sai... nhưng yêu mù quáng, yêu nhầm người là sai... người ta nói... không nên hy vọng cũng không nên mơ tưởng những thứ không thuộc về mình...
Tôi sai rồi...hahaha... " Tư Noãn Noãn cười lại nói.
" Tôi sai thật rồi... vì lần đầu gặp đã yêu... lần đầu gặp đã có cảm xúc không nên có với anh... cứ vậy qua vài ngày cảm giác yêu đó càng mãnh liệt... chính tôi có muốn chối bỏ cũng không được... tôi sai... sai rồi...
Lê Bá Sâm... có lẽ trên thế giới này đối với anh mà nói cái gì cũng là lừa dối nhưng... có một vài thứ cũng là thật sự... cũng là thật lòng...
Từ khi tôi gặp anh... đem lòng mình âm thầm thương mến mơ tưởng những thứ không thuộc về mình, tôi biết... biết rõ bản thân mình không nên như vậy... nhưng không được... tôi không thể nào làm trái với con tim mình... nhưng hiện tại tôi nhìn ra rồi... nhìn ra anh không xứng đáng với bất cứ tình cảm của ai... "
" Chát. " Lê Bá Sâm hai mắt đỏ ngầu không chần chừ tát mạnh vào má Tư Noãn Noãn. Sau đó hung hăng quát.
" Cô nói đủ chưa? Đang diễn kịch cho ai xem?
Cô nghĩ tôi sẽ cảm động sao? Haha bản thân là cóc ghẻ thì đừng nghĩ mình là thiên nga chứ Tư Tiểu Thư? Hay cô nghĩ hiện tại đăng ký kết hôn rồi là nghĩ mình thành bà Lê, Lê Phu Nhân. "
Lê Bá Sâm bóp chặt cằm Tư Noãn Noãn, môi câu lên cười khinh bỉ.
" Tôi nghe vô số lần câu này rồi... nhưng cuối cùng toàn là một đám ham tiền ham danh ham lợi... hiện tai cô cũng như vậy không phải sao? Cô đừng mơ mộng hay cố tỏ ra bản thân thật yêu thích tôi... tôi không cần cái thứ tình cảm rác rưởi đó của cô. "
Tư Noãn Noãn bị bóp chặt cằm, hai hàng nước mắt không ngừng tuôn xuống, nhưng cô vẫn cố câu lên khóe môi mà cười to " hahaha ".
" Nếu anh nói tôi ham của, ham tiền, ham danh, ham lợi, vậy ly hôn đi không phải sẽ ổn thôi sao? "
Lê Bá Sâm nghe đến hai từ " Ly Hôn " phát ra từ miệng của Tư Noãn Noãn, lực tay càng thêm mạnh.
" Cô muốn ly hôn đến như vậy sao? Được cô càng muốn ly hôn thì tôi càng không thể nào ly hôn, tôi muốn cho cô thèm đàn ông đến phát điên lên, tôi còn muốn cô phải quỳ xuống cầu xin tôi. "
Lời Lê Bá Sâm vừa dứt, anh hung hăng kéo mạnh Tư Noãn Noãn vào trong nhà.
Chính là Lưu Hà Mi nắm chặt cánh tay Lê Bá Sâm lắc đầu.
" Con bị điên rồi... bị điên rồi có phải không Sâm... buông vợ con ra... "
Lê Bá Sâm dừng bước, quay đầu nhìn chằm chằm Lưu Hà Mi, không nhanh không chậm nói.
" Mẹ, ngài muốn thì có thể ở đây chơi vài ba hôm... còn không thì mời ngài về lại nhà lớn Lê Gia bên kia, đây là nhà con chứ không phải là nhà của ngài, ngài muốn làm gì thì làm đừng có xen vào chuyện của con. " dứt câu Lê Bá Sâm hung hăng rời đi.
Tư Noãn Noãn bị kéo đi... chỉ nuốt đắng cay nhìn Lưu Hà Mi gật đầu một cái.
Lưu Hà Mi thì cứng đờ người ở đó một lúc lâu... con trai bà... nói chuyện với bà như một người xa lạ... haha bà thật sự mất đứa con trai duy nhất này rồi sao?
Lại nhìn về Tư Noãn Noãn, nhớ về từng câu từng chữ mà Tư Noãn Noãn nói, nước mắt bà không kiềm được rời xuống, Lưu Hà Mi nhìn về quản gia Lâm không nhanh không chậm nói.
" Tôi không ngăn được nó... ông ở đây thay tôi chăm sóc nó sẵn tiện chăm sóc luôn Noãn Noãn, đừng để con bé nghĩ uẩn... tôi sẽ về nhà chính nói với ba nó... " dứt câu bà xoay người rời đi.
Quản gia Lâm cuối đầu xuống một lúc lâu, nhớ kỹ từng câu nói của phu nhân, sau đó ông ngẩng đầu hai mắt không còn ôn nhu nữa mà toàn là khí lạnh nhìn chằm chằm bốn người giúp việc, thanh âm rất dịu nhưng ánh mắt lại như ăn tươi nuốt sống họ hỏi.
" Là ai đã ra tay với mợ chủ? "
Bốn người giúp việc không sợ quản gia Lâm hung hăng nói.
" Cô ta xứng làm mợ chủ sao? "
" Cô ta là loại ti tiện, loại cóc ghẻ. "
" Đúng vậy... cô ta không xứng. "
" Chát, Chát, Chát. "


Quản gia Lâm không nhanh không chậm tát mạnh vào ba cô người giúp việc, một cô cũng định nói thấy quản gia Lâm không còn vẻ mặt hiền lành nữa thì câm miệng lại.
Quản gia Lâm cười như không cười nói.
" Không xứng? Vậy các cô xứng sao? Đừng có mà mơ mộng! Trên đời này ngoài Tư Tiểu Thư là mợ chủ ra thì không còn ai xứng hơn đâu. " dứt câu ông rời đi, nhưng đi một đoạn đường thì dừng lại nói.
" Đừng để tôi phải đuổi các cô đi như con bé kia. Nếu còn có lần sao... ngay cả cơm cho chó, các cô cũng đừng hòng ăn. "
Trong phòng ngủ của Lê Bá Sâm.
Lê Bá Sâm hung hăng kéo Tư Noãn Noãn lên phòng sau đó lại quăng mạnh cô xuống giường, cười như không cười nói.
" Hay cho một loại rác rưởi như cô nghĩ mình là hàng cao cấp sao? "
Dừng một chút, tát mạnh vào mặt Tư Noãn Noãn.
" Chát. " lại hung hăng nói tiếp.
" Muốn ly hôn sao?
Có mơ cũng đừng mơ đẹp như vậy! Cô nghĩ mình là ai mà dám nói ly hôn với tôi hà Tư Noãn Noãn? "
" Chát. "
Tư Noãn Noãn bụm mặt ngẩng đầu nhìn Lê Bá Sâm cười to.
" Hahaha, tôi loại rác rưởi đó thì sao? Không phải anh cũng thèm loại rác rưởi như tôi sao? Cũng vì tôi mà bắn tinh đầy sàn đấy thôi. " dừng một chút, Tư Noãn Noãn không sợ chết hung hăng nói.
" Cũng chỉ vì chơi đùa với loại rác rưởi như tôi đây anh cũng mới sung sướng rên lên không phải sao? Tôi là rác rưởi anh cũng không... "

" Chát. "
Lê Bá Sâm tát mạnh vào mặt Tư Noãn Noãn, sau đó bóp chặt lấy cổ cô hung hăng nói.
" Tốt lắm Tư Noãn Noãn, để tôi cho cô biết bị C-H-Ơ-I Đ-Ù-A là như thế nào. "
Dứt câu xé rách toàn bộ quần áo trên người của Tư Noãn Noãn.
Lê Bá Sâm câu lên khóe môi khinh bỉ nói.
" Nhìn cho kỹ... cũng nhớ cho kỹ như thế nào gọi là C-H-Ơ-I Đ-Ù-A. "
" Á... " Tư Noãn Noãn la lên một cách thảm thiết.
Lê Bá Sâm thì không chần chừ đem vật nam tính đã sớm cương cứng của anh xâm nhập vào cô trong khi cô vẫn còn khô khốc.
Nhìn Tư Noãn Noãn đang la lên thảm thiết như vậy, Lê Bá Sâm cười to.
" Hahaha... như vậy mới là C-H-Ơ-I. "
" Cô nhớ cho kỹ... C-H-Ơ-I là như thế nàỳ...thế này... "
Từng tiếng da thịt chạm nhau không ngừng vang lên cùng với tiếng la hét vô cùng thảm thiết của Tư Noãn Noãn...
" Á... "
Đau... đau quá...
" BẠCH BẠCH BẠCH... " tiếng hai da thịt cứ vang vội khắp căn phòng.

Cùng với tiếng cười khinh của Lê Bá Sâm.
" Haha... thích lắm có đúng không? Loại rác rưởi như cô thì cần gì phải chuẩn bị... haha."
" BẠCH BẠCH BẠCH. "
" Sung sướng lắm đúng không? "
" Rác rưởi như cô được tôi thao có phải hay không rất thích haha. "
" BẠCH BẠCH BẠCH. "
Tư Noãn Noãn không ngừng la lên, thứ to lớn đó không ngừng vào sâu trong cô, làm cô đau đớn đến không lời gì diễn tả được, sự đau đớn tàn nhẫn đó... không phải ai cũng có thể cảm nhận được...
Chơi đùa trên thân thể người khác là như vậy sao... là chà đạp, là sỉ nhục, là xâm phạm, là cưỡng ép...haha. Tình Yêu luôn đi chung với Tình Dục, nhưng Tình Dục... cũng đâu cần có Tình Yêu mới làm được. Haha...
Cũng không biết bao lâu, rốt cuộc Tư Noãn Noãn có cố cắn đến bật máu môi cũng lên tiếng.
" Ư... Nhẹ... nhẹ một chút... " thật sự rất đau... nếu cứ nhanh như vậy sẽ hư mất... hư mất thôi.
" Haha... nhẹ là như thế này... " Lê Bá Sâm hung hăng rút ra gần hết sao đó lại nhấn mạnh vào... cứ như vậy ra vào liên tục mà không quan tâm đến Tư Noãn Noãn đang đau đớn dưới thân anh.
" Á... Ưm... " Tư Noãn Noãn kiềm chế chính mình, không để bản thân phát ra tiếng rên rỉ... nhưng vẫn không nhịn được.
" Ưm... Ư... " Tư Noãn Noãn cắn chặt môi cô...
ĐỌC NHANH TẠI MEDOCTRUYENCHU,NET
Trong phòng không ngừng vang lên tiếng da thịt chạm nhau nhanh dần mạnh dần...

" BẠCH BẠCH BẠCH. "
" BẠCH BẠCH BẠCH... "
Cứ như vậy mà vang lên liên tục tận màn đêm buông xuống... Lê Bá Sâm phun tận ba lần vào sâu trong cô, mới buông tha cô, nhìn thời gian thì cũng đã hơn 6 giờ tối.
Chính anh rời đi vào phòng tắm vệ sinh thân thể chính mình.
Còn cô...
Tư Noãn Noãn vừa bị dày vò xong, nằm trên giường ra sức thở phì phò, cổ họng vì khóc, vì cầu xin tha mà khan đi đến giờ này có muốn nói gì cũng không nói được, hai mắt cô thì lắm lem nước mắt... còn chưa nằm nghĩ được bao lâu Lê Bá Sâm từ phòng tắm bước ra, hung hăng đá mạnh vào chân cô, thanh âm ghét bỏ vang lên.
" Nằm đó hưởng thụ hay gì? Còn không mau cút? Hay cô đang muốn ngủ ở đây? "
Tư Noãn Noãn cả người đau nhức, cắn chặt môi bò dậy, chính là mới đặt chân xuống thì ngã ngay xuống sàn, Lê Bá Sâm một chút cũng không đến giúp đứng đó nhìn chằm chằm Tư Noãn Noãn.
Tư Noãn Noãn thở ra " phù " một tiếng, dùng hai cánh tay nhỏ bé của chính mình cố gắng chống đỡ thân thể mềm nhũn của mình mà đứng dậy...
Hai chân nặng nề run rẩy bước từng bước khó khăn mà đi nhặt những bộ quần áo bị xé vụng kia che chắn những chỗ cần che lại bước ra ngoài.
Trước khi cửa đóng kín cô còn nghe được thanh âm ghét bỏ của Lê Bá Sâm.
" Thứ vô dụng, mới ba lần đã như người chết... lần sau tôi cho cô bò luôn chứ đừng nói đi... "
Tư Noãn Noãn đứng trước cửa phòng... môi câu lên chua xót mà cố bước đi xuống tầng.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!