Người Vợ Nô Lệ

Chương 34: Người Vợ Nô Lệ


trước sau

Lê Bá Sâm sau khi xử lý công việc xong thì đi nhanh đến quán Bar mà anh đầu tư vào uống một ít rượu, cũng không biết do tâm trạng xấu hay tâm trạng tốt mà Lê Bá Sâm uống rất nhiều, nhiều đến nổi cả người đi không vững phải gọi người bên Lê Gia đến đón. Nhưng người đón Lê Bá Sâm không ai khác chính là trợ lý Phỉ Vô Dư.
Vừa về đến Lê Gia, Phỉ Vô Dư khó khăn đỡ Lê Bá Sâm đi lên phòng ngủ, chính là anh vừa đặt Lê Bá Sâm xuống, môi Lê Bá Sâm mấp máy nói.
" Gọi Tư Noãn Noãn đến...hừ... "
Hơi thở nặng trĩu do men rượu càng làm đầu óc của Lê Bá Sâm thêm không thanh tịnh.
[ Ủng hộ Boo tại Medoctruyenchu.net nhé! Những kênh khác đăng đều là ăn cắp! Hãy tôn trọng tác giả ) chứ đừng vì lợi ích của bản thân mà chính chủ vừa đăng chương nào, thì ăn cắp cũng đăng ngay chương đó ) nhé webtruyen ) bớt tạo nghiệp lại đi nè :)) ]
Phỉ Vô Dư đặt Lê Bá Sâm xuống, khi nghe đến tên Tư Noãn Noãn mày anh nhíu chặt lại, không chần chừ khẽ nói.
" Boss nghỉ ngơi đi. "
" Gọi Tư Noãn Noãn. " Lê Bá Sâm đau đầu mà nhu nhu thái dương khó chịu nói.
Phỉ Vô Dư dừng bước chân khi sắp ra khỏi phòng, quay đầu nhìn Lê Bá Sâm, anh cũng không ngại đi so đo với một người đang say rượu khó chịu nói.
" Bây giờ đã gần 1 giờ, Boss ngủ đi. Ngày mai tôi sẽ gọi cô ấy đến. " dứt câu thì đi ra ngoài.
Phỉ Vô Dư cảm thấy thật thương cho Tư Noãn Noãn... nếu cô ấy cứ sống với Lê Bá Sâm như vậy... chắc chắn sẽ không sống nổi... có lẽ không ai hiểu Lê Bá Sâm nhưng chính anh biết... Lê Bá Sâm hiện tại chỉ là mới bắt đầu dày vò thôi... đợi đến khi thực sự dày vò kia... thì cô gái nhỏ gầy gò kia sẽ không còn là cô ấy nữa.
Chính là Phỉ Vô Dư vừa đi ra ngoài, Lê Bá Sâm lúc nãy còn say rượu hai mắt lim dim nhắm nghiền lại mở ra đờ đẫn lúc này đây lại thanh tịnh một cách kỳ lạ.
" Cậu dám nói không để ý đến cô ta sao Dư? Chúng ta chơi chung nhau hơn 20 năm, cậu nghĩ những thay đổi quan tâm người vô cớ của cậu như vậy là vì tôi sao... haha... "
Môi Lê Bá Sâm khẽ câu lên, đợi xe của Phỉ Vô Dư rời đi, Lê Bá Sâm lại gọi cho quản gia Lâm kêu Tư Noãn Noãn qua đây.
Lê Bá Sâm trong lúc đợi người đến, lấy ra chai rượu mạnh ngồi đó uống, trên tay thì cầm lấy bước ảnh của Huỳnh Tố My, anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh đó... cô gái với gương mặt non nớt hiền dịu... môi anh khẽ câu lên... đây là người con gái anh dành cả tuổi trẻ để yêu... kết quả cuối cùng nhận lại toàn là giả dối... muốn quên đi nhưng sao anh lại quên không được... tại sao...
Đang miên man nhớ người trong hình thì cánh cửa mở ra, Lê Bá Sâm nhìn chằm chằm Tư Noãn Noãn, cũng không nói gì mà bước nhanh đến kéo cô vào lòng ôm chặt.
Anh dịu dàng ôn nhu nói.
" Anh yêu em... anh yêu em nhiều lắm... "
" Đừng rời đi có được không? Anh sẽ cố gắng làm mọi thứ lo cho em... đừng rời đi được không? "
" Anh sẽ không đi chơi nữa sẽ chăm học chăm làm lo cho em... được không... "
Tư Noãn Noãn bị ôm cứng đờ người nhưng khi nghe đến những câu của Lê Bá Sâm nói... như nhìn ra được điều gì đó, hai mắt cô bỗng dưng rưng rưng, Lê Bá Sâm lúc này đã thật sự say, cũng không nhìn ra được điều gì mà cứ ôm lấy Tư Noãn Noãn, hôn lấy hôn để đôi môi cô.
Buông môi cô ra, hơi thở của anh không ngừng thổi vào tai cô, giọng nỉ non nghẹn ngào nói.
" Xin lỗi... anh xin lỗi... xin em đừng rời xa anh. "
Lê Bá Sâm nhẹ nhàng cởi quần áo trên người của Tư Noãn Noãn, lại nhẹ nhàng hôn lên môi cô, mắt cô, miệng cô, lại hôn xuống cổ cô.
Nhẹ nhàng nâng niu như chính anh sợ anh mạnh tay sẽ làm cô đau, Tư Noãn Noãn cũng cố gắng đẩy Lê Bá Sâm ra, nhưng không được... như nhìn ra cô sợ, Lê Bá Sâm lại thủ thỉ bên tai cô.
" Anh sẽ thật nhẹ nhàng... không làm em đau đâu. Đừng sợ... đừng sợ vợ..."
Từng câu dịu dàng ôn nhu đó như những con dao vô hình đâm mạnh vào tim cô... Tư Noãn Noãn chỉ biết bản thân rất khó thở... lồng ngực đau đớn cả cơ thể không kiềm được sự run rẩy...
Lê Bá Sâm kích thích mơn trớn khắp cơ thể của cô... nhìn thấy cô run rẩy môi anh câu lên...
Đôi tay anh cố gắng chen chút mở ra cánh hoa dưới hang động đang không ngừng rỉ ra nước của cô, như thể thật sự sợ cô đau, anh cẩn thận che chút vào, miệng cũng không ngừng nói.
" Đừng sợ... sẽ không đau... rất anh sẽ ổn... "


Tay Lê Bá Sâm chen chút vào sâu ra vào theo nhịp nhẹ nhàng cẩn thận...một ngón, hai ngón. ba ngón... anh thật cẩn thận mà mở rộng miệng hang động để cô thích nghi...
Nhưng Tư Noãn Noãn ngoài đau đớn ra cũng không cảm giác gì... hai mắt Tư Noãn Noãn ửng đỏ, muốn khóc cũng không khóc được mà không muốn khóc cũng không thể khóc...
Sự dịu dàng này, sự cẩn thận này... không thuộc về cô, vĩnh viễn cũng không thuộc về cô...
Ba ngón tay rút ra khỏi hang động, hai mắt cô nhắm chặt khi anh đang đem vật nam tính đâm sâu vào trong cô, khác với những lần trước, Lê Bá Sâm nhẹ nhàng ra vào, vì sợ cô bị thương.
Miệng anh không ngừng nói.
" Thật thích... thật thích... cuối cùng em cũng là của anh... cuối cùng em cũng là của Anh... "
Những lần nhẹ nhàng trôi đi, thay vào đó là những lần ra vào nhanh hơn và nhanh hơn... nhưng anh cũng không phải không biết tiết chế... cứ cẩn thận dù bản thân đang làm vì men say ập tới...
Lê Bá Sâm miệng không ngừng rên rỉ nỉ non.
" My... My anh yêu em... anh yêu em... "
" My... hơ... ưm... my... "
" Em là của anh... vĩnh viễn là của anh... ưm... ưm "
" Huỳnh Tố My... ưm. "
Tư Noãn Noãn một câu cũng không rên rỉ, khoái cảm triền lên cô vẫn cắn chặt môi mình không để phát ra âm thanh nào.
Thà bị anh chà đạp dày vò... nhưng người anh mắng anh chửi là cô, còn tốt hơn hiện tại nhẹ nhàng cẩn thận nhưng không phải cô đúng không?
Chạm vào cô, hôn vào cô, xâm nhập vào cô... dịu dàng ân cần quan tâm lo lắng.... haha không phải của cô... không phải thuộc về cô... không phải dành cho cô.

Xem thể xác cô là người khác... anh yêu em... haha... haha anh yêu em my...
Người anh ta yêu là My... Tư Noãn Noãn mày nghe rõ chưa? Người anh ta yêu thương là My không phải mày...
Lê Bá Sâm... anh thật độc ác... anh thật độc ác... anh... anh thật độc ác.
Từng giọt nước mắt đắng cay đau khổ cứ thế tuôn xuống, Tư Noãn Noãn hai mắt nhắm chặt nức nở khóc....khóc trong im lặng, khóc trong bể dục... khóc trong nỗi đau...
Cũng không biết Tư Noãn Noãn cắn chặt môi để không phát ra âm thanh rên rỉ hay những tiếng khóc đau lòng đến lúc nào mới buông nhưng lúc Tư Noãn Noãn bước ra khỏi phòng thì trên môi đã dính bê bết máu, trên người không có một chút bầm tím nào như mọi ngày... thật sạch sẽ nhưng... tim cô như bị ai đó tàn nhẫn đâm lủng... lủng thành từng lỗ thủng lớn không có cách nào chặn lại... máu trong tim không ngừng rỉ ra... đau... đau đến không chịu được...
Tư Noãn Noãn đờ đẫn bước xuống tầng... lại đờ đẫn đi về ngôi nhà nhỏ của cô...
Cả người vô lực đờ đẫn đau đớn... cô nên làm gì đây... đâu quá... thật sự rất đau... tại sao không giết chết cô đi... tại sao không giết chết cô đi chứ...
- -------------
Nước P, Thành phố Rame quận 99.
Huỳnh Lập Thành đang ngồi trong phòng bếp đọc báo buổi sáng.
Đúng lúc đó, Huỳnh Tố My cả người nồng nặc mùi rượu bước vào, nhìn thấy Huỳnh Lập Thành thì cô nhanh chóng bước nhanh vào bếp, trên môi treo một nụ cười gọi.
" Ba. "
Huỳnh Lập Thành nhíu mày nói.
" Đi ngủ đi, ba đã hẹn người làm lại cái màng trinh cho con rồi. Tối chút dậy đi qua đó."
Huỳnh Tố My nhíu mày lại, uống một hớp hết một ly nước nói.

" Không cần. "
" Sao? "
" Làm làm gì chứ? Ba nghĩ anh ta sẽ thịt con ngay sao? Yên tâm so với thằng khác thì con không chắc nhưng so về anh ta con chắc chắn anh ta sẽ không thịt con. " dừng một chút, Huỳnh Tố My cười nham hiểm nói.
" Có thịt cũng cưới mới thịt... khi đó chỉ cần nói con bị ai đó bắt ép nên mất TRINH là xong, anh ta sẽ không nghi ngờ. "
Huỳnh Tố My như nhìn ra Huỳnh Lập Thành muốn nói gì đó vội vàng đứng dậy nói.
" Ba cứ nghe theo con! Nhanh nhanh tạo tin đồn đi, tối mai con về kia... nhất định phải có phóng viên bu quanh nha. "
Dứt câu cô đi nhanh lên lầu.
Huỳnh Lập Thành nhìn theo hướng Huỳnh Tố My đi không nhanh không chậm gọi cho ai đó nói.
" Tung tin ra nói Huỳnh tiểu thư của tập đoàn Huỳnh Lân đang bỏ trốn. "
Dừng một chút lại nói.
" Cậu viết làm sao cho kịch tính vào, với tối nay lại đăng tin là Huỳnh Tố My vương vấn thanh mai trúc mã mà từ chối hôn ước với Thiển công tử của tập đoàn Thiển Hạ, hình ảnh thì một lát nữa thư ký của tôi sẽ cung cấp. "
"... "
" Ừ, miễn sau tin này sang đến nước J có bao nhiêu tiền tôi cũng cho. "
Nói xong tắt máy, Huỳnh Lập Thành lại cầm tờ báo lên đọc như thể người dàng dựng sắp xếp người lúc nãy không phải ông.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!