Người Vợ Nô Lệ

Chương 61: Người Vợ Nô Lệ


trước sau

Nội dung của bức thư rất là trang nghiêm...
" Gửi ông nội yêu dấu của con, khi ông đọc được bức thư này, thì chắc chắn con đã đi rất xa. Nên ông không cần cho người phí công tìm kiếm con, bởi vì lần này con đi là làm một việc vô cùng hệ trọng, chính là đi theo đuổi tình yêu của chính mình.
Ông nội yêu dấu, con thật xin lỗi khi phải thất hứa với ông nhưng có một số chuyện nếu như con không làm ngay thì sau này con nhất định sẽ không có cơ hội.
Con biết ông thương con nhất, ông sẽ không giận con đâu có đúng không? Vì yêu con vì yêu cháu dâu tương lai ông hãy trở lại Hoa Thị làm việc ông nhé! Một ngày không xa con sẽ đem về cho ông một cô cháu dâu ngoan ngoãn nghe lời.
Cháu yêu của ông HOA TỬ KHIÊM! "
Hoa Tử Linh tay run cầm cập nhìn chằm chằm tờ giấy.
Ông rống lên.
" HOA TỬ KHIÊM! Đợi mày trở về tao có đánh gãy chân mày không! "
- --------------
Bốn năm sau.
Tư Noãn Noãn ngày nào nay đã là một bà chủ tiệm hoa lớn, khắp nước Rose có hơn mười chi nhánh tiệm hoa Noãn Thiên Thương, không phải chỉ là bán mỗi hoa còn có làm vô số vật kỉ niệm bằng hoa, nên tiệm của cô thu hút rất nhiều khách du lịch cũng như những người dân vốn yêu hoa nên cũng mua về để trưng bày trong nhà.
Tư Noãn Noãn đang cầm cụi cấm hoa thì một cậu bé nho nhỏ múp míp từ bên ngoài chạy vào.
" Mama... " giọng non nớt nũng nịu gọi.
Tư Noãn Noãn giật mình một cái mới nhìn vật nhỏ đang ôm chân cô, môi cô nhếch lên vui vẻ ôm bé con lên.
" A Thiên Thiên về rồi à? " hôn hôn gương mặt mũm mĩm của bé.
Cậu bé cười khanh khách nói.
" Thương Thương còn chỗ ba Khiêm á! Thiên Thiên nhớ mama nên về trước. "
Tư Noãn Noãn lại hôn hôn má bé.
Bốn năm trước, sau khi rời khỏi nước J cô đến nước Rose cùng với Phỉ Vô Dư và Minh Lâm ( người mà Hoa Tử Khiêm phái đến bảo vệ Tư Noãn Noãn á) vài ngày ở đây thì lại xuất hiện Hoa Tử Khiêm.
Cả bốn người cùng vài người mà Hoa Tử Khiêm phái đến ở không xa nhau mấy, Phỉ Vô Dư và Minh Lâm ở nhà đối diện cô, còn Hoa Tử Khiêm thì sát vách.
Tiệm hoa được sự giúp đỡ của mọi người nhanh chóng phát triển, không những thế với đầu óc thông minh của Tư Noãn Noãn, cô không chỉ cấm hoa đẹp còn tạo ra nhiều vật phẩm bằng hoa, thẩm chí có cả thức ăn bằng hoa, trà bằng hoa. Nên tiệm hoa ngày một nổi tiếng, Hoa Tử Khiêm cũng đầu tư để mở thêm vài chi nhánh bên khu khác quận khác, cũng vì vậy hễ nhắc đến Noãn Thiên Thương thì ai cũng biết đây là tiệm hoa vô cùng nổi tiếng của nước Rose
Ngày 22 tháng 4 cô hạ sinh cặp long phượng thai.
Người chị tên là Tư Noãn Thương. Tính tình trầm lặng ít nói nhưng vô cùng thông minh và giảo hoạt, tuy chỉ sinh trước Tư Noãn Thiên vài phút nhưng có thể nói vừa đặt hai bé gần nhau thì có thể nhận ra ai là người chị ai là em.
Người em tên là Tư Noãn Thiên. Tính tình vui vẻ hoạt bát, thông minh giảo hoạt không kém chị gái, chính là tính tình quá yếu đuối, có lẽ là ỷ y bản thân có đến ba người ba.
Hai bé thừa hưởng hết những điểm xuất sắc của Tư Noãn Noãn và Lê Bá Sâm, cũng vì thế ngoài có đầu óc hơn người thì gương mặt cũng hơn người.
Tiệm hoa từ ngày hai bé chào đời, không chỉ nổi tiếng bởi hoa còn nổi tiếng bởi hai bé con.
Tư Noãn Noãn cưng chiều hôn hít một lúc lâu thì mới nhận ra Phỉ Vô Dư đang đứng nhìn nãy giờ, cô ngồi dậy cười ngượng ngùng nói.
" Em quên mất... anh ngồi đi, đây có phải chỗ xa lạ gì nữa đâu. "
Tư Noãn Thiên vừa thấy Phỉ Vô Dư, chân chó đòi ôm.
" Ba Dư ôm ôm... "


Phỉ Vô Dư cưng chiều ôm Tư Noãn Thiên vào lòng hôn một cái nhìn Tư Noãn Noãn nói.
" Anh chỉ đến đưa Thiên Thiên về thôi, lúc ở bên Hoa Thị nó khóc rống quá chừng đấy! "
" A!? "
" Anh phải về lại công ty... em ở nhà nhớ cẩn thận nhé! Có gì gọi Minh Lâm, cậu ta vẫn luôn ở gần đây. "
" Vâng em biết! "
Tư Noãn Thiên ôm chặt cổ Phỉ Vô Dư.
" Híc... ba không ở lại chơi cùng Thiên Thiên sao? "
Phỉ Vô Dư nhìn hai mắt phiếm hồng của bé đau lòng không thôi nói.
" Đợi ngày khác nhé! Tại hôm nay ba bận rồi. "
Tư Noãn Thiên mếu máo gật đầu bye Phỉ Vô Dư.
Sau khi Phỉ Vô Dư rời đi, Tư Noãn Noãn nhíu chặt mày nhìn chằm chằm đứa con trai ba tuổi của mình, mày cô nhíu lại nói.
" Rốt cuộc là làm sao? Sao lại ở bên ba Khiêm khóc? "
Tư Noãn Thiên mếu máo nói.
" Tại Thiên Thiên nhớ mẹ... "
" Hử? Thiên Thiên còn không nói thật? " Tư Noãn Noãn nhíu mày hỏi.

Tư Noãn Thiên cúi đầu, hai tay múp míp khoanh tay, lại ngẩng đầu đáng thương hề hề nhìn Tư Noãn Noãn nói.
" Ba Khiêm xấu... muốn cướp mẹ ra khỏi Thiên Thiên ô ô... "
" Hả? "
Tư Noãn Thiên đáng thương kể.
" Ba Khiêm nói... sẽ lấy mẹ về làm vợ của ba Khiêm ô ô... Thiên Thiên không chịu... Thiên Thiên không chịu đâu ô ô. "
" Chỉ như vậy mà Thiên Thiên khóc? " Tư Noãn Noãn hỏi.
Tư Noãn Thiên gật nhẹ cái đầu nhỏ lại nói.
" Chỉ cần nghĩ đến một ngày nào đó không xa mẹ sẽ rời xa Thiên Thiên thì Thiên Thiên không chịu nổi ô ô. "
Tư Noãn Noãn dở khóc dở cười nhìn chằm chằm Tư Noãn Thiên, cô thở một hơi lau sạch nước mắt của bé nói.
" Mẹ không rời xa Thiên Thiên, mẹ sẽ không rời xa Thiên Thiên vĩnh viễn có được hay không? Ngoan nín nín khóc hoài chị hai con sẽ cười cho mà xem. "
" Hức mới... mới không có. " Tư Noãn Thiên vừa nói vừa lau sạch mặt bé.
Bé mới không để bà chị hai cười...
Tư Noãn Noãn hôn hôn bé.
Tư Noãn Thiên dựa vào lòng mẹ, thoải mái nói.
" Mẹ... ba ba của Thiên Thiên đâu? "

Tư Noãn Noãn gật đầu với Minh Lâm đang vào trong tiệm nói.
" Không phải Thiên Thiên có quá trời người ba hay sao? "
" Không phải... ba ruột của con kìa... "
Tư Noãn Thiên cúi đầu nói...
Tư Noãn Noãn im lặng, Tư Noãn Thiên lại nói.
" Đi học... ai cũng có baba đón còn Thiên Thiên và chị hai không có... mỗi lần cô giáo cho bài tập về nhà... hãy đến lớp nói về ba của mình... Thiên Thiên và chị hai không biết nên nói như thế nào... ba Dư, ba Khiêm, ba Lâm rất tốt cũng rất thương Thiên Thiên và chị hai nhưng Thiên Thiên và chị hai muốn có ba ruột cơ... mẹ... có phải baba bỏ mẹ con chúng ta rồi không? " hai bé bé đỏ lên như thể sắp nghe được chuyện gì đó rất đau lòng.
Tư Noãn Noãn nhìn con trai một lúc lâu... cô nên nói gì đây...
Suy đi nghĩ lại một hồi, Tư Noãn Noãn nói.
" Ba con chết rồi... " ừ... anh ta thật sự chết rồi... chết ở trong tim cô...
Tư Noãn Thiên hai mắt ửng đỏ lên, nước mắt lả chả rơi xuống sau đấy " oa oa " khóc rống lên.
Tư Noãn Noãn đau lòng ôm chặt con trai, haizzz thôi để con trai đau lòng một lần rồi thôi, còn hơn là cứ đau mãi thôi.
Tư Noãn Thiên khóc đến nổi Minh Lâm nhíu mày đi đến hỏi.
" Thằng bé sao thế? "
" Không sao!? " Tư Noãn Noãn nhíu mày nói.
Minh Lâm nói.

" Để tôi ôm cho, Tư tiểu thư nếu bận thì làm việc đi. "
Tư Noãn Noãn gật đầu, Minh Lâm cúi xuống ôm Tư Noãn Thiên lên.
Tư Noãn Thiên dụi vào vai của Minh Lâm hít hít mũi khóc tiếp.
Minh Lâm vỗ nhẹ lưng bé hỏi.
" Làm sao vậy cục cưng của ba? Ngoan nín nín nè... "
Mặc dù anh chưa có vợ, nhưng có một đứa con nuôi cũng tốt lắm chứ... thi thoảng lại được cục thịt làm nũng gọi " baba " hết sức đáng yêu a.
Tư Noãn Thiên ra sức chùi chùi nước mắt nước mũi của mình vào áo của Minh Lâm, bé nghẹn ngào nói.
" Không sao ạ... " bé sẽ không nói là bé đã biết tin ba ruột bé mất... không sao... ba còn đến ba người ba yêu thương cưng chiều bé... bé sẽ ổn thôi...
Chính là Tư Noãn Thiên dù cho có tự cổ vũ chính mình ra sao thì nước mắt vốn đã lau sạch lại tuôn...
Minh Lâm không hỏi nữa mà ôm bé ra khỏi tiệm hoa.
Nhìn Tư Noãn Thiên đang ra sức khóc trên vai của Minh Lâm, Tư Noãn Noãn thở một hơi sâu... thật sự không đành lòng... nhưng có ra sao thì cô cũng không để con trai cô gần người ba như Lê Bá Sâm...




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!