Lê Bá Sâm... Lê Bá Sâm cái tên cô cố quên trong bốn năm qua nhưng không một ngày nào Tư Noãn Noãn có thể quên đi.
Đêm nào ngủ... cô cứ nghĩ sẽ được một giấc ngủ thật yên bình nhưng không...
Từng câu nói từng giọng nức nở của Lê Bá Sâm cứ quanh quẩn bên tai cô...
" Con không muốn... không muốn ly hôn... nếu như hạ bút xuống thì... thì vĩnh viễn cả đời này con sẽ mất cô ấy... con không muốn... mẹ xin mẹ... xin mẹ đừng như vậy... mẹ khuyên cô ấy ở lại với con đi... xin mẹ xin mẹ... con xin mẹ... "
" Không... không... con không thể sống thiếu cô ấy... con sẽ bù đắp cho cô ấy... dùng mạng sống của con để bù đắp cho cô ấy... mẹ... con quỳ lại xin mẹ... "
" Xin mẹ đừng chấp nhận cô ấy rời xa con... con sai... con biết con sai rồi xin mẹ... giúp con nói với cô ấy... đừng rời bỏ con... con không cần gì hết... chỉ cần cô ấy... con có thể làm trâu làm ngựa... xin mẹ mẹ ơi... "
" Mẹ... đừng mà... đừng mà... a... a... a. không... "
Rồi... cô lại còn nghe thấy giọng nói của Lê Bá Sâm trước lúc ký vào đơn ly hôn đó...
" Noãn Noãn... "
" Em thật sự muốn ly hôn sao? "
" Em không thể suy nghĩ gì thêm một chút sao? "
" Noãn Noãn... " Lê Bá Sâm quỳ xuống.
" Đừng ly hôn có được không? Đừng rời xa anh có được không? "
" Anh xin em... vợ ơi... vợ... anh biết sai rồi... xin em... "
Ngày đó... đơn ly hôn thấm đẫm nước mắt... Tư Noãn Noãn cũng khóc mà Lê Bá Sâm cũng khóc...
Một người hối hận... một người không tha thứ mà rời xa...
Tư Noãn Noãn đấm mạnh vào ngực... bốn năm... đã bốn năm trôi qua nhưng... trái tim cô vẫn rất nhói đau... đau đến nỗi cô thở không được...
Đêm nào cũng vậy... cô giật mình rồi nức nở thành tiếng...
Tư Noãn Noãn nhìn theo bóng lưng của Minh Lâm ôm Tư Noãn Thiên dần xa dần, cô khẽ mấp máy môi nói.
" Xin lỗi... mẹ xin lỗi... "
Nếu hỏi cô hối hận nhất là gì... đó chính là đã dành quá nhiều tình cảm cho Lê Bá Sâm... nếu không thì làm gì như bây giờ muốn quên cũng không thể...
Vì quá yêu nên quá hận mà không thể quên... cho dù đã trôi qua thật nhiều năm.
- -------------
Hoa Thị nước Rose.
Hoa Tử Khiêm một tay thì cầm cây viết ký ký một tay thì ôm một cục thịt đang say giấc.
Trợ lý bước vào.
" Bos... " còn chưa kịp gọi thì đã bị ánh mắt rét lạnh của Hoa Tử Khiêm dọa im bặt.
Lúc này anh mới để ý... trong lòng của Hoa Tử Khiêm có một con ong a.
" Boss... " trợ lý nhỏ giọng gọi.
Hoa Tử Khiêm chỉ nhìn mà không nói, Trợ Lý lại nói.
" Boss... chủ tịch gọi điện nói là ngài nên về... "
" Không về... " Hoa Tử Khiêm nói xong, cúi đầu nhìn cục thịt thấy bé con vẫn còn ngủ cũng không quấy rầy.
Trợ Lý nhíu mày nói.
" Boss... chủ tịch nói ngài ấy bệnh. "
" Lại nói dối! "
" Không phải... thật sự thì chủ tịch đang nằm trong bệnh viện. "
Hoa Tử Khiêm nhíu chặt mày im lặng một lúc lâu mới nói.
" Ông ấy bị gì? "
" Không rõ... bên đấy chỉ báo là tình trạng của chủ tịch không ổn lắm. "
Hoa Tử Khiêm gật đầu một cái vốn đang định nói gì đó thì cục thịt đang ngủ say trong lòng anh khẽ lên tiếng.
" Ba Khiêm sẽ đi sao? "
Bé con dụi dụi mắt hỏi.
Hoa Tử Khiêm cười một cái nói.
" Ừ, ba phải về Thương Thương có nhớ ba không? "
Bé con nhíu mày nho nhỏ của mình suy nghĩ một lúc nói.
" Con...sẽ nhớ... chính là ba bận thì ba đi đi, con sẽ đợi ba về a. "
Hoa Tử Khiêm xoa cái đầu nhỏ của Tư Noãn Thương nói.
" Thế Thương Thương có muốn về với ba không? "
Tư Noãn Thương phồng miệng một cái mới nói.
" Mẹ sẽ cho sao ạ? "
Hoa Tử Khiêm nói.
" Thương Thương gọi mẹ cùng về luôn có được hay không? "
" Thương Thương gọi mẹ cùng về luôn có được hay không? " Hoa Tử Khiêm dụ dỗ nói.
Tư Noãn Thương hai mắt trừng to ra sau đấy môi nhếch lên vui vẻ nói.
" Đúng nha! Thương Thương sẽ gọi mẹ đi cùng. " chỉ cần mẹ Noãn Noãn đồng ý thì nhất định bé sẽ được đi chơi cùng với Ba Khiêm nha.
Tư Noãn Thương nói xong, vì mong muốn muốn được về nhà nói ngay với Tư Noãn Noãn nên cô bé ngồi trong lòng của Hoa Tử Khiêm không bao lâu đòi về nhà ngay.
Hoa Tử Khiêm vốn cũng định về chung với Tư Noãn Thương, nhưng bận việc quá nên anh cho trợ lý đưa bé về.
Khi căn phòng làm việc bắt đầu yên tĩnh, Hoa Tư Khiêm hai tay nắm chặt lại...
Bốn năm rồi... anh bên Tư Noãn Noãn đã bốn năm rồi... nhưng cô chưa từng nhìn anh bằng đôi mắt khác... những tiếng cảm ơn, những câu nói vui đùa kia... bốn năm qua không mang một chút gì tình ý... nói anh không buồn không thất vọng là không có khả năng... nhưng nói anh sẽ vì bản thân mà không để ý đến cô, đến Thương Thương và Thiên Thiên thì là sai.
Anh tin chỉ cần anh cố gắng... cố gắng cho cô cảm giác được hạnh phúc, cho cô cảm giác được sự yêu thương thì nhất định Tư Noãn Noãn sẽ nhìn anh bằng ánh mắt khác chứ không phải một người bạn, cũng chẳng phải một đàn anh từng quen biết.
Anh chấp nhận yêu thương Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên như con ruột của mình... anh chấp nhận hết... chỉ mong sau này cô có thể chấp nhận tình cảm của anh.
Cả một nước Rose, ai lại không biết chủ tịch tập đoàn Hoa Thị tỏ tình với cô chủ tiệm hoa Noãn Thiên Thương không thành, ai chẳng biết Hoa Tử Khiêm một lòng với Tư Noãn Noãn và ai chẳng biết Hoa Tử Khiêm yêu thương luôn cả hai đứa con riêng của Tư Noãn Noãn.
Nhưng biết thì làm được gì ngoài việc ghen tị và chửi rủa Tư Noãn Noãn làm giá... và cũng không ai làm được gì.
- ---------
Nước J.
Lê Bá Sâm trong thời gian bốn năm nay, thật sự anh thành một kẻ tàn nhẫn rất tàn nhẫn anh không để ý hay nếm xỉa bất kỳ ai, thứ anh muốn duy nhất chính là thành tích và lợi nhuận, Lê Thị trong những năm nay thật sự vô cùng phát triển, từ một Lê Thị có tiếng trong giới, nhưng giờ không chỉ có tiếng mà còn có quyền trong nước và ngoài nước.
Đầu tư hay được đầu tư từ tập đoàn Lê Thị chỉ toàn lời chứ không thua lỗ nhưng... có một chuyện mà vĩnh viễn cả đời này những tập đoàn đang có ý định dựa hơi Lê Thị không dám làm là việc cho con gái hay cho những người xinh đẹp quyến rũ Lê Bá Sâm.
Từ ngày Tư Noãn Noãn đi, Lê Bá Sâm sau hơn một tuần ở tại bệnh viện thì từ ngày đấy trong đầu của anh chỉ toàn công việc và công việc.
Không một ai thấy được nụ cười của anh nữa, vốn dĩ anh trầm mặc ít nói không biểu lộ cảm xúc nhưng khi công ty đạt được thành tích gì đó trên môi anh vẫn sẽ có nụ cười nhưng bốn năm qua ngoài thấy ánh mắt đau buồn ra thì không còn thấy gì cả.
Người ta còn nghĩ anh đang đau buồn chuyện gì vớ vẫn chỉ có những người gần anh lâu mới biết... anh là đang đau buồn vì Tư Noãn Noãn.
Bốn năm... cái khoảng thời gian không ngắn cũng không dài... nó khiến anh vừa yêu lại vừa hận...
Không phải anh hận cô... mà là anh hận bản thân mình... lúc có chính anh không biết trân trọng không biết gìn giữ... giờ mấy năm trôi qua anh vẫn vậy... vẫn ở đây đợi ngày cô trở về.
Bốn năm... một chút tung tích về cô anh cũng không có. Lê Bá Sâm từng rơi vào tuyệt vọng trong hai năm đầu khi cố gắng tìm kiếm cô, cái đau đớn mà anh chịu dằn vặt anh từng đêm dài.