Sau khi lên xe, Tư Noãn Noãn buông hai bé con Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên xuống.
Thắt dây an toàn cho hai bé xong, cô nhíu mày nhu nhu thái dương khó chịu của chính mình.
Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên khóc lóc mãi không thôi, một lúc sau, Tư Noãn Thương bình tĩnh, hít hít mũi của bé mà nhìn chằm chằm Tư Noãn Noãn nói.
" Tại sao mẹ lại có thể ác độc với Thiên Thiên và Thương Thương như vậy? Rõ ràng bọn con có baba tại sao mẹ không để bọn con gần baba... "
" Anh ta không phải ba của hai đứa. " Tư Noãn Noãn không để ý gì đến bác tài xế mà thét lên.
Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên run lên một cái, hai tay nhỏ bé của hai bé nắm chặt thành quả đấm hô.
" Mẹ nói dối... baba vẫn còn sống vì sao lại không để bọn con có một gia đình đoàn tụ... "
" Mẹ chẳng yêu thương gì con cả... mẹ chỉ biết nghĩ cho mẹ... mẹ chẳng muốn bọn con có gia đình hạnh phúc... "
Từng câu từng chữ của Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương thốt ra, cứ như từng nhát dao đâm sâu vào trái tim Tư Noãn Noãn, Tư Noãn Noãn hai mắt đỏ ửng, có đau lòng có thất vọng có bi thương có khổ sở mà nhìn hai đứa con ngoan ngoãn của cô.
" Con còn nhỏ... con không hiểu chuyện thì đừng nói. " hít một hơi sâu cô đang định sờ khuôn mặt hai đứa bé thì Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên hất tay cô ra.
" Mẹ chẳng hiểu... một chút mẹ cũng chẳng hiểu. "
Bé cần gia đình, cần ba cần mẹ... cần một gia đình thật sự như bao người chứ không cần những gì mà mẹ làm...
Có tiền thì sao? Cũng không bằng một câu quan tâm của baba...
Tư Noãn Noãn cắn chặt môi cố nhịn khóc.
Con trai con gái cô... haha... chỉ vì nhìn những gì mà anh ta làm một ngày thì liền xem anh ta là người tốt... không lẽ cô nói hai đứa có là vì mẹ bị anh ta bắt ép, có hai đứa là vì cái hộp đồng... bỏ đi là vì anh ta quá khốn... không lẽ cô kể hết mọi chuyện mà cô phải chịu thì hai đứa mới hiểu...
"Tư Noãn Noãn nhìn Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên một lúc bước xuống xe không gọi hai bé.
Muốn ở hay đi tùy hai đứa... cô không cần nữa...
Ngay cả đứa con duy nhất của cô cũng bị anh ta cướp... mở miệng là trách cô... cô còn cần làm gì...
Tính tiền xong xuống xe... Tư Noãn Noãn lạnh lùng đi vào thẳng khách sạn.
Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên hốt hoảng... tại sao mẹ lại bỏ hai đứa nó...
Cái chân nho nhỏ leo xuống xe chạy theo sau Tư Noãn Noãn.
Tư Noãn Noãn đặt hai phòng, một phòng là cho hai bé một phòng là của cô.
" Mẹ... sao chúng ta ở riêng? "
" Mẹ... \'
Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên nhìn tấm thẻ trên tay cứng đờ mà hỏi.
Tư Noãn Noãn nhìn như không nhìn hai bé nói.
" Ở đó không có ta, các con mới ngủ ngon mà... yên tâm... một lát nữa ba các con sẽ đến đón các con đi. "
Không sống chung con... sẽ khiến cô đau... nhưng còn hơn phải bị trách là người mẹ vô tâm...
Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên bốn mắt nhìn nhau, một lúc sau ô ô khóc rống, hai bé đứng trước cửa phòng Tư Noãn Noãn khóc, nhưng cô không hề mở cửa.
Ngực trái đau thắt lại... từng cơn từng cơn...buông bỏ đã không dễ dàng... nay lại càng khổ sở...
Vì sao... nước Rose bình yên như vậy sao không ở lại ở đây... tìm anh ta... khơi dậy nổi đau tận sâu trong cô...
Hai con... hai con từng nói bảo vệ mẹ... nhưng chẳng ai tin mẹ...
Con thông minh... đúng thật chẳng tốt... quá giỏi cũng chẳng tốt...
Tư Noãn Noãn lấy điện thoại ra nhắn.
" Khách sạn Lab, phòng 234. Đến đón bọn nhỏ đi. "
Nhắn xong, cô bẻ gãy sim...
- ---------
Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên vào trong phòng của mình chưa đầy mười phút thì Lê Bá Sâm đã bước vào.
" Thương Thương... Thiên Thiên... "
Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên chỉ nhìn chằm chằm Lê Bá Sâm mà im lặng.
Hai bé sai thật sao... mẹ Noãn Noãn sẽ không khóc... nhưng hôm nay vì hai bé mà mẹ Noãn Noãn khóc...
Hai bé chỉ muốn có baba... lại làm mẹ Noãn Noãn khóc...
Rốt cuộc người ba trước mặt này... có tốt như những gì ông ta làm với hai bé không? Tại sao mẹ lại đau buồn như vậy... giống như cái thời gian trước kia...
Mẹ không khóc nhưng bi thương... giống hệt hôm nay... mẹ nhìn baba... ánh mắt bi thương lại hiện lên...
Tư Noãn Thương hỏi.
" Có phải baba làm gì sai với mẹ không? "
" Có phải baba làm gì sai với mẹ không? "
Lê Bá Sâm vừa nghe nhất thời hơi bị chấn động... hai mắt anh trừng to kinh ngạc mà nhìn chằm chằm Tư Noãn Thương.
Anh nhìn một lúc lâu nhưng vẫn im lặng.
Tư Noãn Thương mím chặt môi, giống như đã biết rõ nguyên nhân, bé hai mắt đỏ lên mà nhìn chằm chằm Lê Bá Sâm gằn hỏi.
" Có phải chính baba không cần mẹ không cần bọn con nữa nên mẹ mới rời đi có đúng không? "
Lê Bá Sâm vẫn im lặng.
Tư Noãn Thương đứng dậy, mặt bé và Lê Bá Sâm liền đối diện nhau, vì Lê Bá Sâm đang ngồi nhìn hai bé, bá hung hăng nắm chặt hai tay bé thành cái nắm đấm nho nhỏ mà đánh thẳng vào ngực Lê Bá Sâm lạnh lùng quát.
" Đồ xấu xa... "
" Thì ra là tại ông... tại ông mới khiến mẹ rời đi... uổng công chúng tôi lặn lội đường xa đến đây... lại không từng nghĩ đến là do ông nên mới khiến mọi chuyện xảy ra như vậy... " giọng Tư Noãn Thương non nớt, cho dù bé có nói chuyện rành rồi ra sao thì cũng không thể nào nhanh được, giọng nói lạnh lùng chứa đầy đau lòng cùng thất vọng mà ngập ngừng mãi không thôi.
Lê Bá Sâm cứng đờ thân mình, với cái nắm đấm nho nhỏ ấy chẳng làm anh có một chút khó chịu gì, nhưng nghe con gái nhỏ của mình, trách cứ mình như vậy đúng thật là rất khó chịu... khó chịu đến nổi chính anh cảm thấy thật sự rất là khó thở.
" Thương Thương... "
" Ông đừng gọi tên tôi hay gọi tên em trai tôi, chúng tôi không có người ba như ông... "
Tư Noãn Thương đánh đủ, một chút cũng không nhìn đến Lê Bá Sâm mà đuổi người.
Tư Noãn Thiên cũng im lặng, hai mắt bé đỏ ửng cứ như vậy mà nhìn Lê Bá Sâm.
Lê Bá Sâm cảm giác ngực trái như có ngàn vạn con dao đâm thẳng vào tim anh vậy.
Anh không nhanh không chậm, đứng dậy xoay người ra khỏi phòng.
Vừa bước ra khỏi phòng, anh dừng lại... đấm mạnh vào ngực của mình, cảm giác đau nhói này đi theo anh mấy năm qua... nhưng nghe chính vợ mình, con mình thốt ra lời như vậy chính anh cảm thấy càng đau lòng, không đau gấp hai gấp ba lần.
Hơi thở anh nặng trĩu khó khăn tiến về phía trước.
Hà Sinh Khứu đang đứng ở đại sảnh chờ Lê Bá Sâm.
Anh nhíu mày chặt khi thấy Lê Bá Sâm đang dựa vào tường mà cố gắng bước, không hề chính mình đi được.
Hà Sinh Khứu đi còn nhanh hơn chạy mà đến đỡ Lê Bá Sâm.
" Boss... " anh muốn hỏi gì đó nhưng nhìn thấy khuôn mặt của Lê Bá Sâm thì im bặt, không chần chừ mà đỡ Lê Bá Sâm bước ra khỏi khách sạn.
Mấy năm qua... chỉ những ngày đầu Lê Bá Sâm mới đau buồn khổ sở như vậy... hiện tại...
Anh nên làm gì giúp Lê Bá Sâm đây... với tư cách là người bạn lâu năm ở nước ngoài, hay với tư cách là một trợ lý, thư ký... anh đều không giúp được gì ngoài im lặng.