Tư Noãn Noãn run lên khi thấy có chữ khối u não kia của Lê Bá Sâm thì cô đã muốn nhảy dựng lên.
Bản xét nghiệm hay hình chụp CT toàn thân đều cùng một kết quả... Tư Noãn Noãn cứng đờ.
Tư Noãn Noãn dùng nửa tiếng đồng hồ xem đi xem lại hồ sơ bệnh tình của Lê Bá Sâm, tay cô vẫn run mãi không thôi.
Muốn Lê Bá Sâm phải chịu thật nhiều thật nhiều đau đớn, thẩm chí còn từng nghĩ \' chỉ mong anh ta chết cút đi khỏi mắt cô \' thì nhìn thấy cái kết quả này nó chẳng vui vẻ sung sướng như cô tưởng.
Cảm giác đau đớn và đau đớn cứ làm cô không ngừng nổi sự suy nghĩ của bản thân mình.
Tư Noãn Noãn nhìn về Hà Sinh Khứu hỏi.
" Bị từ khi nào? "
" Vài tháng sau khi Tư tiểu thư rời đi. " Hà Sinh Khứu không đợi Tư Noãn Noãn nói mà anh đã nói tiếp.
" Tư tiểu thư, hiện tại chỉ có cô mới có thể khuyên nhủ Boss thôi. Nếu không Boss thật sự sẽ chết.
Tuy đây là một khối u lành tính nhưng nó thật sự không lành như tưởng tượng, nó không di căn ra những bộ phận khác của não bộ, nhưng nó lại khiến Boss phải chịu đau đớn, thẩm chí có thể sẽ chết đi nếu không chữa trị, phẫu thuật kịp thời.
Bác sĩ nói, Boss chỉ có sáu năm... hiện tại thời gian đã trôi đi gần năm năm... Tư tiểu thư Boss chỉ còn một năm nửa thôi xin tiểu thư... tiểu thư hãy khuyên nhủ Boss. "
Tư Noãn Noãn vẫn im lặng.
Hà Sinh Khứu hít một hơi sâu lại nói.
" Boss rất yêu Tư tiểu thư, cậu ấy thà chính mình chịu đựng vô vàng đau đớn thẩm chí là hôn mê sâu cũng không hề chịu phẫu thuật. "
" Boss nói... cậu ấy sợ quên mất cô. " dừng một chút. Hà Sinh Khứu lại nói.
" Cậu ấy nói... sợ cái hình ảnh của cô duy nhất còn trong trí nhớ của cậu ta cũng biến mất...
Những năm tháng qua, cậu ấy chỉ biết vùi đầu vào công việc mà chẳng hề quan tâm đến sức khỏe của chính mình, cậu ấy làm ngày làm đêm cũng chỉ vì muốn nhanh chóng tìm Tư tiểu thư, cậu ấy thẩm chí chi thật nhiều tiền mua mọi thứ hể có thể đi đây đi đó được cậu ấy đều mua chỉ mong là sẽ gặp được tiểu thư, biết được một chút tung tích của tiểu thư.
Tiểu Thư... Tư tiểu thư xin cô... xin cô... đừng bỏ mặc Boss... "
Hà Sinh Khứu thấy Tư Noãn Noãn vẫn im lặng, anh lấy từ trong túi áo ra một máy mp3 đưa cho Tư Noãn Noãn.
Tư Noãn Noãn nhận lấy, gắng tai nghe vào nghe...
\' Nếu như tôi đi phẫu thuật thì sẽ không mất cô ấy sao?
Cậu nghĩ nếu như tôi nằm yên bất động ở nơi đó sẽ không mất cô ấy sao?
Huống hồ... haha... huống hồ chưa chắc gì tôi có thể sống được...
Bá Sâm...
Tôi thà chết đi để không quên Tư Noãn Noãn, còn hơn khỏe mạnh nhưng không nhớ về cô ấy... Tôi thà bản thân chịu mọi đau khổ dày vò còn hơn phải sống xa cô ấy... Tôi thà chết đi còn hơn lại không thể nhìn cô ấy...
Tôi không có gì... không có gì ngoài Noãn Noãn cả! Cậu làm sao hiểu... hiểu được cái cảm giác vui mừng kích động của tôi... cậu là sao hiểu khi biết đứa con của bản thân vẫn còn... cậu không hiểu... cái cảm giác nhìn thấy người mình yêu thương xuất hiện là như thế nào...
Sâm... nếu như cậu không chữa trị thì... một lần nhìn thấy Tư Noãn Noãn...
Khứu... cậu yêu Lý Khê như vậy. Nếu như có một ngày nào đó Lý Khê biến mất cậu sẽ ra sao?
Tôi...
Cậu sẽ như tôi, muốn sống không được mà chết cũng không xong, muốn nhìn cô ấy nhưng lại không thể nhìn, dù cô ấy ở ngay trước mặt cậu muốn chạm vào cũng không dám vì sợ cô ấy sẽ biến mất... như tôi vậy... cậu sẽ cảm thấy bản thân bệnh là một chuyện quá bình thường, nhưng chỉ cần nghe thấy chuyện sẽ quên đi cô ấy cậu lại chẳng thể nào chấp nhận được.
Cậu biết vì sao không? Đó là cậu thật sự sợ.
Sợ ngay cả hình bóng trong trí nhớ cậu duy nhất cũng mất đi.
Hiện tại, gặp cô ấy... chính tôi còn không có tư cách, ngay cả bọn trẻ, tôi cũng không hề có tư cách gặp huống hồ... cái hình ảnh của cô ấy và bọn nhỏ mà tôi ghi nhớ cũng mất đi làm sao tôi có thể chịu được. \'
... Đoạn ghi âm kết thúc.
Tư Noãn Noãn chỉ im lặng, nhưng hai mắt cô đã ngập nước.
Có đau, có khó chịu nhưng cô biết nên làm gì... nên làm gì...
Hà Sinh Khứu nghẹn ngào nói.
" Bất kể trước kia Boss đã làm gì với Tư tiểu thư... xin Tư tiểu thư có thể giả vờ tha thứ cho Boss... sau đấy... sau đấy hãy khuyên Boss phẫu thuật cho dù sau này Boss có ra đi... hay quên đi những thứ mà Boss luôn gìn giữ còn hơn bây giờ...
Xin cô... "
Hà Sinh Khứu nhìn Tư Noãn Noãn cầu xin, trong ánh mắt tràn ngập lệ sắp tuôn ra, chính anh biết... nếu như hôm nay chính Tư Noãn Noãn cũng buông bỏ Lê Bá Sâm thì mọi chuyện thật sự phải kết thúc.
Cái cuộc sống này, nếu như bản thân độc thân, thì chẳng có gì để nói. Càng giàu càng kiếm được thật nhiều tiền thì càng tận hưởng được nhiều cái hay cái lí thú trong đời.
Chính là nếu như bản thân đã yêu, thì dù có giàu ra sao có nhiều tiền tiêu xài ra sao thì cũng không bằng một câu nói của người mình yêu thương.
Hà Sinh Khứu không biết Lê Bá Sâm yêu Tư Noãn Noãn bao lâu hay như thế nào nhưng anh biết cái tình yêu đó không phải cứ nói quên là có thể quên, cứ nói biến mất là có thể không đau hay cứ nói không chạm đến sẽ không nhớ.
Tư Noãn Noãn hít một hơi sâu để bản thân không mất bình tĩnh, để nước mắt không bị tuôn ra.
Cô nhìn Hà Sinh Khứu mới hỏi.
" Hiện tại anh ta ở đâu? "
" Ở Lê Gia. " biết rõ Tư Noãn Noãn đã mềm lòng, Hà Sinh Khứu nói thẳng.
" Hôm qua, sau khi đến đây để đón hai tiểu bảo bảo, chính là khi Boss bước ra đã thật sự không đi nổi, hơn nữa... hơn nữa... Boss vừa đi đến xe thì rơi vào hôn mê. "
Tư Noãn Noãn nhíu mày, nhìn về hướng hai con nhím con đang cười vui bên mấy quả bóng to nhỏ đó, trong lòng biết...
Hai đứa con trai, con gái cô không phải dạng vừa, một câu nói của nó đủ khiến người khác đau lòng.
Nói chính xác, chỉ cần nó biết chuyện gì đó... dựa theo tính suy diễn của tụi nhỏ... cô chắc chắn Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên đã nói gì đó làm Lê Bá Sâm sốc... nên mới như vậy.
Nhưng... hai đứa là con cô, cũng là con của anh... anh ta... nên không thể trách.
" Tư tiểu thư...? "
Hà Sinh Khứu gọi một tiếng.
Tư Noãn Noãn mím môi thở ra một hơi nói.
" Được rồi... Anh về trước đi. Tôi sẽ đến Lê Gia. "
Hà Sinh Khứu hai mắt trừng to kinh ngạc và vui mừng không thôi, anh còn đang muốn nói gì đó thì đã thấy Tư Noãn Noãn đi đến chỗ hai nhím con, ôm hai nhím con đi.
- ---
Tư Noãn Thiên ngẩng đầu nhìn Tư Noãn Noãn hỏi.
" Mẹ... chúng ta sẽ về lại Rose sao ạ? "
Tư Noãn Thương cũng nhìn cô.
Tư Noãn Noãn nhìn Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương một cách nhu hòa, hôn nhẹ trán hai con một cái nói.
" Không về, hiện tại chúng ta sang nhà baba của hai đứa. "
" A?! " Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương khó hiểu nhìn Tư Noãn Noãn.
Bước đến vào phòng, Tư Noãn Noãn đặt hai bé con xuống mới nói.
" Chúng ta đến đó giúp baba con chữa bệnh. "
" A!? "
Tư Noãn Noãn lại nói.
" Thiên Thiên và Thương Thương phải giúp baba cười thật nhiều có biết không? "
" Dạ... nhưng mà... nhưng mà con không thích baba... "
" Baba là người xấu... "
Tư Noãn Noãn nhìn hai bé con một lúc nói.
" Hai con có thương baba không? "
" Có ạ. "
" Thế có muốn nhìn thấy baba xa hai đứa mãi không? "
" Ahuhu không... không muốn... \'
Tư Noãn Noãn thầm nói \' con nít dễ dụ \' sau đấy lại nói.
" Thế bây giờ mẹ chuẩn bị một chút đồ, chúng ta cùng sang nhà baba con có được không nè? "
" Dạ được. "
" Dạ được. "
Tư Noãn Noãn xoa xoa đầu của hai bé con xong đi vào trong phòng tắm lấy mấy bộ đồ cô giặt hôm qua xếp lại.
" Thiên Thiên và Thương Thương có muốn thay đồ không? " từ trong phòng tắm Tư Noãn Noãn nói vọng ra.
" Dạ không... "
" Nhím nhím đáng yêu nha. "
Tư Noãn Noãn cười, túi lớn túi nhỏ xách ra nhét vào trong vali.
Lấy cái cái túi nho nhỏ của hai bé con, đeo cho hai bé xong.
Một lớn hai nhím con đi ra ngoài.
Tư Noãn Noãn trả phòng xong, bắt xe đi về Lê Gia.
- ---
Lê Gia.
" Boss... " Hà Sinh Khứu từ chỗ của Tư Noãn Noãn đến đây, thấy Lê Bá Sâm đang vùi đầu vào một đống hoa hồng khẽ gọi.
Lê Bá Sâm im lặng, ngồi đấy trồng hoa tiếp.
Tư Noãn Noãn rất thích hoa... chỉ cần có hạt hay giống cây gì đó dù chỉ một chút, cô ấy sẽ rất cần cù mà trồng.
" Boss... " Hà Sinh Khứu nhíu mày gọi to một tiếng, nhưng đáp lại anh làm sự im lặng của Lê Bá Sâm.
Quản Gia Lâm từ bên trong cầm theo một bình trà nóng hổi đi bên cạnh Hà Sinh Khứu khẽ nói.
" Không cần gọi. Cho dù cậu có gọi. Cậu chủ sẽ không nghe thấy đâu. "
" A!? "
" Tư tiểu thư rất thích hoa, lúc còn ở đây cô ấy hay trồng hoa, nếu như không trồng hoa thì cô ấy sẽ đứng đâu đó gần hoa mà ngắm nhìn, nếu như để ý sẽ thấy cô ấy đang cười... mỗi lần cô ấy cười... cậu chủ đều đứng ở đâu đó xa xa mà ngắm. " ông nói đến đây thì im lặng.
Cái thời gian đó tuy rất nhiều chuyện không vui xảy ra nhưng thời gian đó là khoảng thời gian Lê Bá Sâm cười nhiều nhất mà ông thấy...