Cái thời gian đó tuy rất nhiều chuyện không vui xảy ra nhưng thời gian đó là khoảng thời gian Lê Bá Sâm cười nhiều nhất mà ông thấy...
Hà Sinh Khứu tuy rất muốn nói chuyện Tư Noãn Noãn rất nhanh sẽ đến đây nhưng anh biết, hiện tại chắc chắn anh có hét lên Lê Bá Sâm cũng sẽ không nghe.
Hà Sinh Khứu gật đầu với quản gia Lâm một cái xoay người rời đi. Trong lòng anh tự nhủ.
" Bá Sâm... tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây! Mọi chuyện còn lại phải tự cậu chính mình định đoạt. "
- ---
Tư Noãn Noãn trong xe nhìn hai bé con đang cùng nhau nghịch chiếc máy tính bảng của con nít, cô không khỏi nhếch mép cười tươi.
Nhịn không được cúi xuống hôn hôn má hai con, Tư Noãn Noãn nói.
" Cục cưng của mẹ ơi là cục cưng. Tại sao hai đứa lại có thể đáng yêu như vậy chứ hả? "
Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên cười cười nói.
" Con đáng yêu từ trong bụng mẹ rồi cơ. "
Tư Noãn Noãn cười vui vẻ không thôi.
Chiếc xe lăn bánh đi rất nhanh, chỉ hơn hai mươi phút thì đã dừng trước cổng của Lê Gia.
Tư Noãn Noãn hít một hơi sâu, cô cũng không biết nên diễn tả cảm xúc của bản thân lúc này ra sao, nhưng cái cảm giác này thật sự rất khó diễn tả... vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Mặc dù bản thân đã cố giữ bình tĩnh, nhưng cô vẫn không nhịn được mà tự hỏi...
Lê Bá Sâm thật sự sẽ chết sao?
Khối u đó không di căn, nhưng nó lại gây hôn mê sâu thường xuyên... Tư Noãn Noãn vừa kéo vali vừa tiến về phía trước từng bước một, đi trước cô là hai nhím con.
Tư Noãn Noãn dừng ngay cái chuông cửa, cứ nhìn chằm chằm vào đấy...
Cô... thật sự phải vào đây sống.
Ngẩng đầu lên bầu trời xanh thẩm kia, Tư Noãn Noãn cười khổ thầm hỏi.
\' Là người tác hợp con với anh ta sao? \'
Tay cô run rẩy giơ lên bấm vào chuông cửa.
Cánh cửa tự động mở ra, Tư Noãn Noãn và hai nhím con bước vào.
Tư Noãn Noãn lúc này mới nhìn kỹ xung quanh... thật nhiều hoa...
Lúc hôm qua cô đến, vì quá tức giận cũng chẳng để ý xung quanh nhưng lúc này cô mới nhìn kỹ...
Mọi thứ vẫn như cũ chỉ là trên sân có nhiều hoa hơn trước kia.
Lê Bá Sâm vẫn đang vùi đầu vào việc trồng hoa, thì giọng non nớt quen thuộc vang lên.
" Baba... "
" Baba... "
Anh cứng đờ cánh tay lại, thầm nói chắc chắn anh quá nhớ con và cô thôi.
Lê Bá Sâm vẫn cứ vùi đầu vào việc tiếp.
Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên bốn mắt nhìn nhau nhíu mày nho nhỏ của hai bé lại. Tư Noãn Noãn thì vẫn đứng yên bất động mà nhìn hai đứa con cô hành sự...
Lê Bá Sâm đang ngồi xoay lưng về phía ba người Tư Noãn Noãn, Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên nên cho dù bản thân anh xác thực là đang nghe giọng nói non nớt quen thuộc kia thì chính anh vẫn không tin là sự thật.
Lê Bá Sâm lấy từng cây non mà trồng xuống những cái hố sâu anh vừa đào xong.
Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên mím mím môi, không nhanh không chậm tiến về phía trước từng bước nhỏ.
Sau đấy ôm lấy cổ của Lê Bá Sâm.
" Baba... "
" Baba... "
Hai bé con đang mặt bộ đồ con nhím con, nên hiện tại hai bé tròn vo thôi.
Lê Bá Sâm cứng đờ khi bị ôm lấy cổ, anh cúi xuống nhìn thấy hai đôi tay nho nhỏ đang ôm lấy cô anh, hai mắt trừng to kinh ngạc.
Tay đang dơ nên anh không dám đụng Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên chỉ có thể khẽ nói.
" Hai con buông cổ baba ra có được không? "
Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên buông ra, hai mắt bé long lanh sáng rực nhìn chằm chằm Lê Bá Sâm.
Lê Bá Sâm nhìn hai cục thịt tròn vo trước mặt, trong lòng anh chợt mềm nhũn, nếu như không phải ngại tay dơ, anh chắc chắn đã ôm chằm hai bé con hôn lấy hôn để rồi.
Mặc dù mới gặp nhau không bao nhiêu ngày, nhưng cái gọi là tình phụ tử đúng là rất thiên liêng...
Lê Bá Sâm im lặng, đang không biết nói gì thì giọng nói êm dịu quen thuộc mà anh nhớ mấy năm nay lại vang lên.
" Anh không định mời chúng tôi vào nhà sao? "
Tư Noãn Noãn nhìn Lê Bá Sâm đang không biết nói gì, trong lòng không khỏi muốn cười to.
Lê Bá Sâm hai mắt càng trừng to hơn nữa. Anh đang nghe cái gì đây... giọng của Tư Noãn Noãn, Lê Bá Sâm ngẩng đầu lên. Đập vào mắt anh là khuôn mặt của người phụ nữ anh yêu bấy lâu nay.
" Noãn... Noãn... "
Sau hơn năm phút từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác. Lê Bá Sâm luống cuống đứng dậy nhìn Tư Noãn Noãn giọng run rẩy nói.
" Noãn... Noãn... em đến đây... đến đây là muốn ở luôn hay sao? "
Tư Noãn Noãn nhướng mày nhìn Lê Bá Sâm, môi nhếch lên nói.
" Chứ anh nghĩ tôi đem theo vali là để trưng bày? "
" A! Không có! " nói xong, Lê Bá Sâm cười tươi nói.
" Nhanh nhanh mau vào nhà, anh đi rửa tay một chút. "
Lời nói vừa dứt, Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên cũng không biết đã đi lấy cái ống nước đến bao giờ, non nớt nói.
" Baba... rửa tay... "
" Rửa tay nè... "
Lê Bá Sâm cười... nụ cười đến đáy, trong con ngươi lạnh băng mọi ngày cũng phát ra nhiều hơn một chút gì đó là ôn nhu.
Anh cúi người xuống để hai cục thịt dùng ống nước đã mở chốt nước nhè nhẹ phun vào tay anh.
Lê Bá Sâm rửa sạch tay thật kỹ lưỡng, môi anh cứ câu lên mãi thôi.
" Thiên Thiên và Thương Thương có muốn baba ôm không? "
" Muốn ạ. " Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên vui vẻ đáp.
Lê Bá Sâm ôm hai bé con lên tay mới nhìn Tư Noãn Noãn, ôn nhu nói.
" Vào thôi... Noãn Noãn. "
Tư Noãn Noãn gật đầu kéo vali đi theo sau ba cha con.
Nhìn cảnh tượng đẹp mắt trước mặt này, không hiểu sao... trái tim của Tư Noãn Noãn cứ đau thắt lại mãi không thôi.
Hít một hơi sâu.
Tư Noãn Noãn kéo vali đi về phía trước, trong lòng thầm nói.
\' Tới đâu thì tính đến đó vậy... haizz. \'
- ---
Trong Lê Gia lúc này vẫn như mọi ngày ai nấy đều bận rộn công việc của mình. Quản gia Lâm cũng thế, ông nhìn Lê Bá Sâm một lúc lại chuẩn bị tính toán tiền lương của tháng này cho những người làm việc của Lê Gia.
" Quản gia Lâm, giúp tôi chuẩn bị một ít đồ ăn ngon cho bọn trẻ. " Lê Bá Sâm vừa bước vào, ánh mắt anh vẫn rơi vào trên người Tư Noãn Noãn nói.
Quản gia Lâm giật mình ngẩng đầu lên thì thấy hai con nhím con đang được Lê Bá Sâm ôm còn có... Tư Noãn Noãn.
" Tư... Tư tiểu thư... " quản gia Lâm gọi một tiếng.
Tư Noãn Noãn gật nhẹ đầu một cái gọi.
" Quản gia Lâm. "
Quản gia Lâm vui mừng không thôi, ông vội vàng đứng dậy nói.
" Tôi đi chuẩn bị thức ăn cho hai tiểu thiếu gia và tiểu thư. " không đợi ai đáp, ông đi còn nhanh hơn chạy mà vào phòng bếp.
Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên đang ôm cổ của Lê Bá Sâm, nhìn thấy hành động của Quản gia Lâm, hai bé khẽ hỏi.
" Baba... ông ấy bị làm sao vậy ạ? "
" Ông ấy nhìn trong rất là xúc động thì phải a... "
Lê Bá Sâm nhìn Tư Noãn Noãn đáp hai bé.
" Tại ông ấy vui mừng vì thấy mẹ các con. "
" A... vậy baba có vui mừng không? "
Tư Noãn Thiên hỏi.
Lê Bá Sâm cúi đầu nhìn con trai nói.
" Có... ba rất là vui mừng. "
Tư Noãn Noãn mím môi lại im lặng.
Hít một hơi sâu cô mới nói.
" Đừng ôm hai đứa nó nữa. Thả xuống đi. "
Lê Bá Sâm \' Ừ \' một cái thả Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên xuống.
Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương dùng đôi chân nhỏ bé của hai bé đi về hướng sofa.
Lê Bá Sâm và Tư Noãn Noãn nhìn nhau một cái, Lê Bá Sâm hỏi.
" Em sẽ ở đây luôn hay sao? "
" Cũng không biết. "
Lê Bá Sâm im lặng một lúc mới hỏi.
" Chúng ta nên làm thủ tục nhập học cho Thiên Thiên và Thương Thương. "
Mặc dù vẫn còn rất khó nói chuyện chung, nhưng Tư Noãn Noãn vẫn cố gắng nói.
" Chúng nó rất thông minh. " dừng một chút Tư Noãn Noãn lại nói.
" Vì vậy nếu học chung những đứa cùng khóa sẽ sinh ra thoái hư. "
Lúc còn ở Rose, Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên quá thông minh, chỉ cần nói sơ qua dạy hai bé sơ qua thì hai bé liền biết, không những thế. Hai bé còn rất là giảo hoạt, chỉ cần thấy ai kém ai bé hai bé sẳn sàn coi thường người đó.
Nói chính xác mà nói... không phải coi thường, mà là hai bé dùng lời khó nghe để nói chuyện kiểu như \' có như vậy mà cũng không biết? \' \' cái cậu đang đọc tôi đọc đến hết rồi. \' \' sao cậu có thể ngốc đến thế? \'
Vì phát ngôn không suy nghĩ của hai bé con mà Tư Noãn Noãn cùng ba người ba của hai bé lúc ở Rose phải đi đến trường không ít lần, không những thế còn mém chút nữa là bị ép đuổi học.
Lê Bá Sâm hơi hơi khó hiểu.
Tư Noãn Noãn lại nói.
" Anh nghĩ tôi dạy hai đứa nói tiếng nước J sao? Chữ và tiếng nước J là Phỉ Vô Dư thi thoảng chỉ vài ba câu cho Thiên Thiên, Thương Thương thì học lõm. " dừng một chút, Tư Noãn Noãn cười cười nói.
" Thế mà mới đến đây vài ngày, bọn nhỏ lại nói tiếng nước J còn muốn chuẩn hơn những đứa bé cùng tuổi. "
Lê Bá Sâm cười cười, nhìn Tư Noãn Noãn muốn nói gì đó nhưng sợ khi anh thốt ra thì Tư Noãn Noãn sẽ rời đi.
Lê Bá Sâm mím môi, im lặng, chỉ nhìn Tư Noãn Noãn.
Tư Noãn Noãn bị nhìn đến khó chịu, mà trừng mắt với Lê Bá Sâm một cái.m
Lê Bá Sâm thu hồi ánh mắt nóng rực của mình, xách vali cô đi thẳng lên tầng.
Tư Noãn Noãn nhìn Lê Bá Sâm... như suy nghĩ gì đó môi cô nhếch lên lắc nhẹ đầu...