Người Vợ Nô Lệ

Chương 83: Người Vợ Nô Lệ


trước sau

Tư Noãn Thiên nhướng nhướng mày bé nhỏ của bé nhìn Tư Noãn Thương một cái, bé thật sự không hiểu lắm ý của chị hai a.
Nhưng Tư Noãn Thiên vẫn gật đầu cười cười tán thành ý chị hai của bé.
Hai chị em ngồi dưới gốc cây to nhỏ bàn tính kế hoạch tiếp theo của hai bé mà không hề để ý đến có vài ba người vẫn đang đứng xung quanh hai bé.
- ---
Nhà chính Lê Gia.
Lưu Hà Mi đang ngồi cùng Lê lão gia tử ở phòng khách, hai mắt bà trừng to kinh ngạc khi thấy bốn năm bức hình mà quản gia Lâm gửi đến.
Tay của bà run lên, cẩn thận phóng to hình ảnh của Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên, hai mắt bà đỏ lên.
Lê lão gia tử năm nay cũng đã sắp gần đất xa trời rồi, sức khỏe ông tuy tốt nhưng nhìn chung cũng đã là tuổi già, sức lại yếu.
Ông đang nhâm nhi ly trà thì thấy con dâu sống chung một nhà duy nhất của ông hai mắt đỏ ửng, mày ông nhíu lại hỏi.
" Hà Mi, cô làm sao? Lại nhớ cái thằng đang ngồi trên bàn thờ? "
Việc Lưu Hà Mi nhớ thương ba của Lê Bá Sâm không phải không có, huống chi là khóc nên Lê lão gia tử, hay bất cứ người nào trong Lê Gia đều biết.
Lưu Hà Mi hít hít mũi, nhìn ba chồng của mình, bà nhếch môi lên nói.
" Ba, ngài xem cháu chắt của ngài đây. " nói xong bà đưa điện thoại cho Lê lão gia tử xem.
Lê lão gia tử nào tin, nhưng ông vẫn lấy cái mắt kính đeo lên, tay run run cầm chiếc điện thoại của Lưu Hà Mi nhìn vào.
" Đây là thằng Bá Sâm lúc nhỏ còn đâu!? Cô nghĩ tôi già cả đến không nhận ra cháu trai hay cháu chắt? "
Lưu Hà Mi nhíu mày lại, nói.
" Ba... ngài nhìn đi hai đứa lận, một trai một gái, là con của Bá Sâm, nào đâu phải Bá Sâm lúc còn bé. "
Lê lão gia tử bĩu môi, nhưng vẫn nheo mắt nhìn thật kỹ bức hình, nhìn nhìn hình một cái, hai mắt ông ngày càng trừng to.
Nhìn kỹ, xác thực hai đứa bé khác với Lê Bá Sâm, cái môi này... chẳng giống thằng nhóc Bá Sâm kia, không lẽ đây thật sự là chắt của ông?
Nhìn Lê lão gia tử còn nghi ngờ, Lưu Hà Mi lại nói.
" Thật ra thì Noãn Noãn không hề sảy thai, nên hiện tại hai cháu cưng đã sắp bốn tuổi hết rồi. "
Lê lão gia tử gật nhẹ đầu một cái, chuyện mấy năm trước ông biết rõ, nhưng ông không hề muốn biết chuyện gì mà Tư Noãn Noãn vẫn còn giữ đứa bé.
Dù sao... hiện tại có chắt còn hơn không, truy cứu mấy chuyện cũ đấy làm gì cho mệt thân.
Lê lão gia tử nghĩ nghĩ gật nhẹ đầu một cái nhìn hình hai bé con mãi không thôi.
- ---
Tư Noãn Noãn muốn hất cái móng heo đang nắm chặt lấy tay cô ra nhưng cố mãi vẫn không được, tim cô đập thình thịch, thình thịch mãi thôi.
Lê Bá Sâm nhìn nhìn lại nói.
" Chúng ta sẽ ngủ chung một phòng sao? "
" Cái gì? Lê Bá Sâm, anh đừng có khùng điên như vậy... "
Tư Noãn Noãn hai mắt trừng to nhìn chằm chằm Lê Bá Sâm quát.


Lê Bá Sâm cúi đầu im lặng, anh còn đang định nói, anh chỉ muốn ngủ chung cô thôi, sẽ không làm gì hết nhưng chính anh còn không biết bản thân có thật sự sẽ kiềm chế nổi hay không nữa là.
Lê Bá Sâm cứ nắm chặt lấy tay của Tư Noãn Noãn mà không nói gì cho đến một lúc sau, anh mới nói tiếp.
" Chúng ta chỉ có một tháng bên nhau sao? "
" Ừ! "
" Thế thì em dọn vào phòng khách ở cùng anh đi. "
" Lê Bá Sâm... "
Tư Noãn Noãn khó chịu quát.
Lê Bá Sâm buông tay Tư Noãn Noãn ra, xụ mặt xuống nói.
" Thật ra thì... anh không làm gì em đâu mà chỉ muốn ngủ chung thôi. "
" Anh tin lời anh nói không? "
" Anh... "
Tư Noãn Noãn thở hắc một hơi im lặng, hiện tại cô thật sự không biết nên làm gì với Lê Bá Sâm nữa a.
- ----
Hơn một tiếng sau, cũng không biết hai chị em Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương từ đâu chui ra mà bộ dạng của hai người lắm lem bùn đất, còn có ôm một bó hoa nho nhỏ chạy bước nhỏ hướng về phía Tư Noãn Noãn và Lê Bá Sâm.
Lê Bá Sâm nhìn hai bé con đang chạy mày anh cũng nhíu lại mà hô.

" Đừng chạy, đi bộ đi. "
Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương nào nghe thấy, hai bé con còn nghĩ Lê Bá Sâm đang cổ vũ hai bé, vì thế chạy càng thêm hăng say.
Tư Noãn Noãn nhíu chặt mày, Lê Bá Sâm cũng nhíu mày, anh bước vội về hướng hai cục thịt ôm lên.
" Đi chui đâu mà trên người lắm lem thế? " bản thân rất sợ bẩn, nhưng Lê Bá Sâm nhăn mày một cái cũng không có, cứ thể ôm hai cục thịt lên mặc cho quần áo trên người bị bẩn.
Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên cười khanh khách nói.
" Hái hoa nha... thật nhiều bông hoa xinh đẹp luôn đó baba. "
" Bên trong hoa còn có con thỏ con nữa đó baba. "
Hai đứa đi đến đâu lận vậy? " Lê Bá Sâm nghe thỏ hơi hơi nhướng mày hỏi.
" Ở ngôi nhà thật nhỏ... thì phải. "
Lê Bá Sâm cứng đờ còn Tư Noãn Noãn nhíu mày...
\' Ngôi nhà nhỏ...
\' Ngôi nhà nhỏ... \'
Tư Noãn Noãn ngẩng đầu lên nhìn Lê Bá Sâm một lúc mới hỏi.
" Là ngôi nhà trước kia...?!" vừa hỏi nhưng vừa khẳng định.
Lê Bá Sâm mím môi lại, nhìn Tư Noãn Noãn một lúc mới nói.

" Là ngôi nhà đó. "
" Anh vẫn chưa phá bỏ? " Tư Noãn Noãn không tin mà hỏi Lê Bá Sâm, ngôi nhà đó chứa vô vàn kỷ niệm trong đó, có vui cũng có buồn, có đau lòng cũng có thất vọng.
Lê Bá Sâm nhìn người giúp việc đang đứng cách đó không xa, gật nhẹ đầu một cái, có hai người đến nhanh chóng ôm Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên vào trong tắm rửa.
Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên cũng không hề phản kháng mà đưa tay ôm lấy cổ người giúp việc.
Sau khi để hai cục thịt đi. Lê Bá Sâm mới nhìn Tư Noãn Noãn nói.
" Tại sao phải phá bỏ? " dừng một chút, anh lại nói.
" Trong đó, chứa biết bao nhiêu hình ảnh của em. "
Tư Noãn Noãn im lặng, cứ nhìn chằm chằm Lê Bá Sâm một lúc mới nói.
" Nhưng anh biết rõ trong đó không phải lúc nào cũng là niềm vui. "
" Bởi không là niềm vui nên anh mới không đành lòng phá bỏ. " Lê Bá Sâm quát to lên.
" Ở đó, anh có thể cảm nhận những nỗi đau mà em chịu đựng suốt thời gian qua, ở đó anh có thể ở gần em dù đấy chỉ là quá khứ. Tư Noãn Noãn không lẽ em không biết sao? Những gì mà em chịu đựng từng ấy năm qua. Chính anh cũng đang chịu đựng... "
Tư Noãn Noãn mím môi, nhìn chằm chằm Lê Bá Sâm.
Cô tiến lên một bước, lại đưa tay lên gờ nhẹ khuôn mặt của Lê Bá Sâm, môi cô mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại không thành tiếng.
Lúc này, nhìn kỹ gương mặt khốc soái ngày nào của anh, lại có thêm quầng thâm ở mắt, tay cô nhẹ nhàng chạm vào.
Sao thế này, sao cô lại thấy đau lòng.

Rõ ràng cô thật mong ước anh có thể hiểu có thể cảm nhận tương tự nổi đau đó của cô nhưng hiện tại trái tim cô đang cực liệt đau đớn...
Cũng phải, làm sao lại không đau cho được khi chính cô còn rất yêu anh, cũng phải, làm sao lại không xót xa cho được khi thời gian anh chịu đựng toàn bộ nỗi đau đó nhiều hơn cô gấp mấy lần.
Anh không bị đau do đánh đập, anh không bị tổn thương do sỉ nhục... nhưng anh đau ở trong tinh thần và thể xác...
Ngày ngày nhớ lại toàn bộ những hình ảnh cô, ngày ngày phải chịu vô vàn thương nhớ cùng hối hận.
Tư Noãn Noãn buông tay xuống, thì bất chợt cô bị nắm lại.
Lê Bá Sâm nhìn chằm chằm Tư Noãn Noãn, Tư Noãn Noãn cũng nhìn anh, cảm giác của cả hai người lúc này, không phải như mới đầu gặp mặt, càng không phải lúc có nụ hôn gượng ép đấy nữa.
Lê Bá Sâm tiến lại gần... tiến lại gần từng chút, từng chút một cho đến khi trán anh chạm trán cô, mũi anh cũng chạm chiếc mũi nhỏ nhắn của cô.
" Được không? " Lê Bá Sâm mấp máy môi nói.
Tư Noãn Noãn cắn nhẹ môi một cái, tim cô đang nhảy lên \' thình thịch... thình thịch... \'
Lê Bá Sâm cũng sắp phát điên lên vì muốn hôn cô ngâu nghiếng rồi, nhưng anh vẫn nhìn cô, cẩn thận hỏi.
" Được không, Noãn Noãn? "
Tư Noãn Noãn gật nhẹ đầu một cái.
Lê Bá Sâm đưa một tay ra giữ chặt cổ của Tư Noãn Noãn, còn một tay thì giữ chặt eo cô, môi anh nhẹ nhàng chạm vào môi cô.
Có một sự gì đó gọi là dịu dàng dần dần lan tỏ, hôn nhẹ nhàng chập chờn xong, sau đó lại cẩn thận dìu dắt Tư Noãn Noãn mở miệng, Lê Bá Sâm mút lấy môi trên lại mút lấy môi dưới của cô, tiếng chùn chụt vang lên, chiếc lưỡi anh nhỏ nhẹ đưa vào trong khoang miệng cô, lướt nhẹ hàm trên của cô sau đấy lại dẫn dụ chiếc lưỡi nhỏ bé ngượng ngùng của cô.
Tư Noãn Noãn hai mắt mở to ra nhìn chằm chằm cái mút mát ngâu nghiếng của anh, Lê Bá Sâm đột ngột mở mắt, nhẹ nhàng ôn nhu nói.


" Nhắm mắt lại. " nhìn thấy Tư Noãn Noãn nhắm mắt, Lê Bá Sâm bắt đầu hôn lại mút lấy mút để đôi môi của cô.
Hai người cứ thế trao nhau nụ hôn nồng say, những cái mút mát ngâu nghiếng cứ thế vang lên.
Hôn đủ, hôn sâu... hôn đến khi ngộp thở, thì cả hai mới buông nhau ra.
Trán anh chạm vào trán cô, hai người bốn mắt nhìn nhau, môi cả hai cùng câu lên, nhưng lại dốc hết sức thở. Thở lấy thở để...
Tư Noãn Noãn tuy rằng cười, nhưng vẫn không nhịn được mà đỏ mặt xấu hổ...
Nhìn bộ dạng này của Tư Noãn Noãn, Lê Bá Sâm cũng nhếch mép cười, hiện tại... anh cảm thấy thật thỏa mãn. Dù rằng cô chưa chắc đã tha thứ cho anh nhưng tiến triển đến mức này cũng xem như cả anh và cô lại gần nhau thêm một chút nữa rồi...




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!