Hai người đứng đó một lúc lâu, thì trời cũng đã sắp tối dần, mới nắm chặt tay nhau đi vào nhà.
Một ngày, chỉ mới một ngày thôi mà cả Tư Noãn Noãn và Lê Bá Sâm tiến triển đến mức độ này xác thực không phải chuyện đùa rồi.
Tư Noãn Noãn và Tư Noãn Thương sau khi tắm rửa xong hai bé được ăn ngon sau đấy đã ngủ thật say.
Tư Noãn Noãn và Lê Bá Sâm bước vào, tay anh và tay của cô vẫn nắm chặt lấy nhau một chút cũng không muốn rời.
Lê Bá Sâm kéo Tư Noãn Noãn vào phòng bếp, những món ăn thơm ngon của buổi chiều cũng đã chuẩn sẵn.
Anh cẩn thận kéo ghế ra để cô ngồi xuống.
Lê Bá Sâm dịu dàng làm hết mọi thứ.
Tư Noãn Noãn cứ mím chặt môi không biết lúc này cô nên phản ứng như thế nào với Lê Bá Sâm.
Cứ ăn như một cổ máy, hết đút cái này đến đút cái khác vào mồm, Tư Noãn Noãn mím chặt môi, không nhanh không chậm ăn hết toàn bộ những gì mà Lê Bá Sâm gấp.
Đến khi đến căn bụng, Tư Noãn Noãn che chén của mình lại.
" Chính mình anh tự ăn đi, tôi... tôi no rồi. "
Lê Bá Sâm nhướng mày nhìn Tư Noãn Noãn, buồn bã cúi đầu xuống ăn.
Tư Noãn Noãn nhìn bộ dạng này của Lê Bá Sâm, cô nhịn không được nói.
" Thôi ngay đi. " dừng một chút cô lại nói.
" Tôi thật sự ăn no rồi. "
Thấy cô quan tâm anh như vậy, Lê Bá Sâm ngẩng đầu nhìn Tư Noãn Noãn, tuy rằng không nói chuyện nhưng anh xác thực rất là ôn nhu, ôn nhu đến nỗi không ai có thể chịu được.
Hai người ăn xong, mạnh ai về lại phòng tắm rửa, hai cục thịt cũng thức dậy.
Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên chạy vội xuống dưới phòng khách tìm Lê Bá Sâm, nhưng hai bé không thấy đâu, lại chạy một vòng căn nhà cũng không thấy.
Quản gia Lâm nhìn thấy Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương đỏ mắt nhìn trái nhìn phải, ông mới đi ra hỏi.
" Thiên Thiên và Noãn Noãn làm sao đấy? "
Tư Noãn Thiên hít hít mũi nói.
" Không thấy baba đâu hết. "
Tư Noãn Thương mím môi, hai mắt ngập nước nói.
" Baba không thấy đâu hết... "
Quản gia Lâm tưởng đâu có chuyện gì lớn lắm chứ, ông xoa nhẹ đầu hai cục thịt nói.
" Cậu chủ đang ở thư phòng, Thiên Thiên và Thương Thương có thể đến đó tìm gặp cậu chủ nha. "
" Thật sao? "
Quản gia Lâm nhẹ nhàng gật đầu.
Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên khoanh tay cảm ơn ông sau đấy chân to chân nhỏ bước dài bước ngắn lên trên tầng.
- ---
Trong thư phòng, Lê Bá Sâm thu lại toàn bộ ôn nhu cùng cưng chiều lúc đầu mà trở về bộ dạng nghiêm túc cùng khó ở.
Anh cúi xuống đọc đọc những tài liệu cùng văn kiện mà Hà Sinh Khứu gửi trong mail. Lại đọc đọc lại chỉnh sửa vài ba thứ gửi đi kèm theo câu \' làm lại \'.
Đang tập trung công việc, nên Lê Bá Sâm chẳng hề biết bộ dạng nghiêm túc của anh đã rơi vào trong mắt của hai cục thịt Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương.
Hai bé hai mắt trừng to, thầm nói \' baba của bé thật là soái. \'
Cẩn thận đóng cánh cửa lại, vì tay nho nhỏ làm sao có thể giữ chặt được cửa để không phát ra tiếng động.
" Cạch... " tiếng vang đóng cửa vang lên.
Lê Bá Sâm hơi hơi nhíu mày ngẩng đầu nhìn về hướng cánh cửa, thì chẳng thấy ai, nhưng khi anh hơi hơi dời mắt xuống thì thấy hai cục thịt của anh đang ngồi ở đó, mở to mắt nhìn anh.
Môi anh nhếch lên, sự lạnh khốc cũng dần dần biến mất, thay vào đó là sự ôn nhu tràn ngập.
Anh đứng dậy đi thẳng đến chỗ hai cục thịt hỏi.
" Thiên Thiên và Thương Thương đang kiếm baba sao? "
Ôm hai cục thịt đi đến bên bàn, Lê Bá Sâm nhướng nhướng mày, mới một ngày thôi, anh cảm thấy hai cục thịt của anh và cô hình như lại nặng hơn rồi.
Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên an toàn chạm chân lên bàn. Hai mắt bé cười đến híp lại ngoan ngoãn gật đầu nói.
" Đúng rồi a. " dừng một chút.
Tư Noãn Thiên mới nói.
" Con muốn baba dạy chữ nước J cho con a. " mặc dù bé có thể đọc, nói và viết vài ba chữ nhưng không quá ổn, còn rất nhiều chữ bé còn chưa đọc được a.
Lê Bá Sâm ngồi xuống chiếc ghế, anh nhìn hai cục thịt cũng ngồi xuống trên bàn, môi anh nhếch lên hỏi.
" Sao lại muốn baba dạy chữ cho á? "
Tư Noãn Thương bĩu môi nói.
" Rất nhiều chữ con và Thiên Thiên chưa biết... à không đúng Thiên Thiên biết thật nhiều chữ còn con lại không biết bất kì chữ nào. "
Lê Bá Sâm xoa nhẹ đầu hai cục thịt nói.
" Ngồi yên ở đây, đừng để bản thân té. Để baba đi lấy sách cho hai đứa. " nói xong nhìn hai cục thịt ngoan ngoãn ngồi yên anh mới đi về hướng tủ gần đó mở ra lấy hai quyển sách và cây bút thông minh cho hai cục thịt. "
Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên vui vẻ nhận lấy, hai bé bắt đầu cầm cây bút chỉ chỉ trỏ trỏ hết tất cả các chữ trong quyển sách...
Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương được Lê Bá Sâm đặt xuống ghế ngồi hai bên anh, môi anh nhếch lên cẩn thận chỉ hai cục thịt phát âm cho thật chính xác.
Lê Bá Sâm bận trăm công ngàn việc, nhưng giờ này anh bỏ ngang công việc mà cứ thế kiên nhẫn cẩn thận dạy hai cục thịt đọc chữ.
Hết dạy chữ cái này đến dạy chữ cái khác.
Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương cẩn thận nhìn miệng của Lê Bá Sâm, cái miệng nho nhỏ của hai bé cũng cẩn thận đọc theo.
Tư Noãn Noãn tắm xong, thì chẳng thấy hai cục thịt ở đâu nữa, cô bước xuống hỏi mới hay hai cục thịt đã vào trong Thư Phòng của Lê Bá Sâm.
Tuy biết Lê Bá Sâm chắc chắn không làm gì hai cục thịt, nhưng cô vẫn không nhịn được lo lắng, sợ hai cục thịt quậy phá làm Lê Bá Sâm bực mình.
Tư Noãn Noãn bước đến trước cánh cửa, cô dừng lại, cảm giác lo lắng vẫn còn, cô cẩn thận mở cửa để không phát ra tiếng động.
Hình ảnh bên trong làm Tư Noãn Noãn hơi bất ngờ, cô hai mắt trừng to kinh ngạc khi thấy Lê Bá Sâm không những không khó chịu mà còn cẩn thận dạy hai cục thịt từng ti từng tí một.
Môi cô câu lên, lắc nhẹ đầu một cái, thầm nói chính cô suy nghĩ quá nhiều rồi.
Sau đấy nhanh chóng rời đi.
Khi Tư Noãn Noãn đóng cánh cửa, Lê Bá Sâm ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cánh cửa môi anh câu lên.
Nhanh chóng cúi đầu dạy hai cục thịt tiếp.
Ba cha con ở trong thư phòng thật lâu, Tư Noãn Noãn hai mắt cố mở to ra nhưng rất nhanh liền khép lại, cô nhìn nhìn đồng hồ. Hiện tại đã gần mười một giờ rồi chứ ít đâu mà hai cục thịt còn chưa chịu về phòng.
Chính là cô cũng không thể đi đến Thư Phòng của Lê Bá Sâm đòi người a.
Tư Noãn hít một hơi sâu, thầm nói chắc Lê Bá Sâm cũng sẽ không để hai cục thịt thức khuya đi a.
Sau đấy, cô nhanh chóng chỉnh tư thế ngủ say.
Tầm gần mười hai giờ, khi hai cục thịt học đến ngủ say trong lòng của Lê Bá Sâm, Lê Bá Sâm mới cẩn thận nhẹ bước ra khỏi phòng, trên hai tay anh có ôm theo hai cục thịt to to tròn tròn lại ngắn ngắn.
Nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ vốn là của anh thường ngày, môi anh câu lên nhìn người phụ nữ đang ngủ say không đề phòng gì kia, anh cẩn thận đặt hai cục thịt xuống chiếc giường đã cho người chuẩn bị lúc chiều, lại đặp chăn cho hai cục thịt nhìn nhìn hai bé một lúc anh mới đi về hướng chiếc giường lớn gần đó.
Lê Bá Sâm đứng đó ngắm Tư Noãn Noãn một lúc lâu, cũng không biết anh đang nghĩ gì mà cẩn thận bò lên giường.
Nhìn Lê Bá Sâm lúc này như một tên trộm làm chuyện xấu, anh cẩn thận bò lên, để không phát ra tiếng động, sau đấy lại nằm xuống bên cạnh cô.
Nhìn chằm chằm Tư Noãn Noãn ngủ say, Lê Bá Sâm lại không nhịn được mà nhích tới gần bên cô, đưa tay chen vào cổ của cô, môi anh câu lên mãi thôi.
Nhìn cô vẫn còn ngủ say trên vai anh, Lê Bá Sâm cũng xoay người đối diện cô, tay anh nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, nhắm chặt mắt ngủ say.
Sau mấy năm trôi qua, Lê Bá Sâm rốt cuộc cũng thỏa mãn mong ước được gần bên cận kề cô.
- ----
Sáng hôm sau.
Tư Noãn Noãn lờ mờ tỉnh dậy, cả đêm này cô ngủ rất ngon, hoàn toàn không bị giật mình tỉnh dậy. Ngủ ngon đến nỗi chính cô cũng hơi hơi nghi ngờ có phải hay không cô uống thuốc ngủ.
Hai mắt lim dim mở ra, Tư Noãn Noãn đang định giơ tay giơ chân để căng cơ thì bất chợt hai mắt còn buồn ngủ mà mở to ra.
Chuyện gì đang xảy ra đây?
Cô đang trong lồng ngực của... Lê Bá Sâm...
Tay chân cô bị người quấn chặt.
Tư Noãn Noãn nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt nheo lại cắn mạnh vào vai của Lê Bá Sâm.
Lê Bá Sâm đang ngủ ngon lành, thì bị cắn, mày anh cũng hơi hơi nhíu lại mà cúi đầu nhìn chằm chằm Tư Noãn Noãn đang dùng ánh mắt lóe ra lửa mà nhìn anh.
" Noãn Noãn... "
Môi Lê Bá Sâm nhếch lên gọi một tiếng.
Hình ảnh của Tư Noãn Noãn và Lê Bá Sâm lúc này rất là thân mật, vì anh ôm chặt cô, như thể muốn khảm cô vào sâu trong da thịt mình.
Tư Noãn Noãn quát nhỏ.
" Lê Bá Sâm, anh còn không nhanh buông tôi ra. " giọng cô vô cùng nhỏ nhưng vẫn có thể cảm nhận được cô thật sự còn đang rất tức giận.
Lê Bá Sâm không buông, mà càng ôm chặt hơn nhỏ giọng gọi.
" Noãn Noãn à... "
" Kêu cái gì mà kêu, buông tôi ra. " Tư Noãn Noãn cố sức vùng vẫy, chính là vừa vùng vẫy xong hai mắt cô trừng to ra.
" Lê Bá Sâm! Anh... Anh là tên không biết xấu hổ. "