Nói hai bé bám Tư Noãn Noãn và Lê Bá Sâm, xác thực là rất oan cho hai bé, hai bé chỉ là không muốn xa baba và mẹ thôi.
Vừa ngủ dậy, thấy xung quanh khác, hai bé cần ôm ôm hôn hôn của mẹ Noãn Noãn và ba Sâm Sâm nha.
Lê Bá Sâm đi xuống, nhìn thấy Tư Noãn Noãn đang thất thần, anh khẽ hỏi.
" Vợ, có chuyện gì hay sao? "
Tư Noãn Noãn nhíu chặt mày, nhìn Lê Bá Sâm một cái nói.
" Đừng có gọi bậy. " cô lấy tay giật lấy hai bộ quần áo từ tay Lê Bá Sâm.
Lê Bá Sâm không chần chừ nắm lấy tay cô.
" Noãn Noãn. "
Tư Noãn Noãn nhíu mày.
" Buông ra. "
" Không buông. " Lê Bá Sâm nghiêm túc nói.
" Em phải mở lòng thì anh mới có thể vào sâu trong tim em, chúng ta còn phải vui vẻ, sau khi anh phẫu thuật xong, anh nhất định sẽ lấy em... "
Tư Noãn Noãn thở hắc ra.
" Dạ thưa Lê Chủ Tịch, Lê Tổng, anh buông tay tôi ra, để còn thay đồ cho con, không lẽ anh muốn hai cục thịt của mình bệnh? "
" Noãn Noãn. "
" Chuyện tôi đã hứa tôi sẽ không nuốt lời, chỉ cần sau khi phẫu thuật, anh nhớ ra tôi, tôi nhất định ở bên anh. "
" Anh biết rồi. " Lê Bá Sâm ủ rũ đáp, rồi buông tay cô ra.
Tư Noãn Noãn không để ý gì mà ngồi xuống cởi quần áo của hai cục thịt ra, sau đấy lau nhẹ mồ hôi trên người hai đứa mới mặc đồ mới cho hai con.
Hai cục thịt ngoan ngoãn giơ tay giơ chân nâng mông khi Tư Noãn Noãn cởi đồ và mặc đồ cho hai bé, sữa cũng cứ thế mà uống hết.
Hai bình sữa to bị hai cục thịt uống trong vòng nữa tiếng, nhìn thôi cũng biết hai cục thịt đói ra sao.
Uống sữa xong, Lê Bá Sâm đưa cho hai bình nước ấm nhỏ, hai cục thịt lại uống nửa bình nhỏ mới phả phê dựa vào sofa \' ợ \' một tiếng.
Tư Noãn Noãn nhìn con trai, con gái mình như vậy không khỏi mắc cười.
Cô hôn hôn trán hai đứa một cái, Lê Bá Sâm cũng đứng bên cạnh nhìn.
Trong ánh mắt anh tràn ngập nhu hòa không thôi.
Ba người trước mặt này là vợ và con anh...
- ----
Buổi trưa.
Sau khi đút một chén cháo nhỏ cho hai cục thịt xong. Hai cục thịt cùng quản gia Lâm và hai người giúp việc khác ra ngoài sân chơi.
Vì sợ hai cục thịt không chịu được nắng to nên quản gia Lâm đã cho người xây cái chòi nho nhỏ đủ để trú nắng vào buổi trưa cho hai cục thịt.
Hai cục thịt chơi đến không biết mệt là gì.
Từ trong nhà nhìn ra, Tư Noãn Noãn môi nhếch lên mãi không thôi.
Lê Bá Sâm ngồi bên cạnh, chỉ nhìn chằm chằm Tư Noãn Noãn.
Lúc đầu, Tư Noãn Noãn còn không quá để ý nhưng bị nhìn đến nổi không dời mắt đi, Tư Noãn Noãn hơi khó chịu.
" Mặt tôi dính gì hay sao? Anh nhìn lắm thế? "
Lê Bá Sâm mím môi một cái mới nói.
" Noãn Noãn của anh xinh đẹp nên anh nhìn thôi. "
" Ai là của anh... "
" Em là của anh. " Lê Bá Sâm mặt dày nói.
Anh đứng dậy đi về hướng Tư Noãn Noãn, ngồi xuống cạnh cô.
Ôm lấy Tư Noãn Noãn vào lòng
Hai mắt Tư Noãn Noãn trừng to ra, Lê Bá Sâm nói.
" Biết bao giờ mới được ôm như vậy nữa... " nếu như anh chết trên bàn phẫu thuật, thì chỉ một cái ôm, một cái nắm tay thôi vĩnh viễn cũng không có được.
Tư Noãn Noãn không đẩy anh ra, mặc cho anh ôm cô, đang ăn đậu hủ của cô không ngừng, chỉ là... như nhìn ra chuyện gì đó, Tư Noãn Noãn mới hỏi.
" Xảy ra chuyện gì có đúng không? " không lẽ bệnh tình của Lê Bá Sâm nghiêm trọng hơn...
Lê Bá Sâm im lặng chỉ ôm lấy chặt cô, hít lấy hít để mùi hương cơ thể của Tư Noãn Noãn.
Tư Noãn Noãn càng sốt ruột hỏi.
" Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Anh không muốn cho tôi biết sao? "
Đáp lại Tư Noãn Noãn, vẫn là sự trầm mặt của Lê Bá Sâm.
Tư Noãn Noãn quát to.
" Lê Bá Sâm... anh mà không nói tôi sẽ đi. "
Lê Bá Sâm run lên. Anh buông cô ra, hai mắt đỏ ửng nhìn cô.
Anh từng nghĩ cả đời này cô không tha thứ cho anh cũng không sao, chỉ cần anh có thể nhìn thấy cô một lần trước khi chết là đủ.
Anh từng nghĩ cho cô hết tất cả mọi thứ, để cô sống hạnh phúc và đầy đủ với mấy chục năm còn lại thì anh sẽ mãn nguyện.
Anh từng nghĩ chỉ cần cố gắng trụ đến cuối cùng thì anh sẽ có thể nhìn thấy cô.
Anh từng nghĩ chỉ cần không phẫu thuật thì vĩnh viễn cô đều ở bên anh, dù đấy chỉ là quá khứ.
Anh từng nghĩ chỉ cần bản thân một lòng với cô thì sẽ có ngày anh được nhìn thấy cô.
Nhưng... không phải như vậy.
Tìm thấy cô sau một thời gian dài xa cô, nhưng anh chẳng còn bao nhiêu thời gian cả.
Anh ích kỷ, muốn sống lâu hơn để có thể được bên cô.
Thẩm chí còn muốn có con với cô, đưa cô và các con đi khắp nơi...
Chỉ là mọi thứ thật sự không thể.
Chỉ cần anh còn nhớ cô, cô sẽ ở lại bên anh cả đời nhưng việc anh chết trên bàn phẫu thuật cũng là chuyện rất có thể xảy ra.
Anh sợ mất cô, sợ xa cô...
Dòng nước mắt không khuất phục rơi xuống...
Tư Noãn Noãn bất ngờ, đưa tay lau cho anh thì bị bàn tay to lớn của anh nắm lại.
Giọng nói nghẹn ngào của Lê Bá Sâm vang lên.
" Anh không muốn xa em... không muốn... một chút cũng không muốn đâu... "
Tư Noãn Noãn nhìn Lê Bá Sâm, cô nhìn anh mãi, cảm nhận được sự sợ hãi run rẩy của anh, nước mắt cô cũng rơi theo.
Xảy ra chuyện gì rồi đúng không nên Lê Bá Sâm mới như vậy.
Tư Noãn Noãn hít một hơi sâu, kéo Lê Bá Sâm đứng dậy đi thẳng lên phòng ngủ.
- ----
Phòng ngủ.
Khi cả hai vào đến phòng, Tư Noãn Noãn khóa trái cửa nhìn Lê Bá Sâm hỏi.
" Nói đi! Xảy ra chuyện gì? "
Lê Bá Sâm không muốn nói, Tư Noãn Noãn biết, cô lại uy hiếp.
" Anh thật sự không nói thì tôi và hai con sẽ rời đi ngay! Anh đừng nghĩ tôi không dám. " nói xong Tư Noãn Noãn đứng dậy.
Lê Bá Sâm nắm chặt tay Tư Noãn Noãn.
" Đừng đi... đừng đi có được không Noãn Noãn... "
" Ở bên anh đi... ở bên anh đi mà Noãn Noãn. "
" Nếu anh muốn tôi ở bên anh, thì anh đừng dối gạt tôi nữa, không lẽ anh muốn quay lại cái khoảng thời gian trước, ngoài đau thương chỉ là đau thương, anh muốn làm tôi tổn thương nữa hay sao? "
Lê Bá Sâm ôm chặt Tư Noãn Noãn vào lòng, nước mắt cùng tiếng nức nở không kiềm nén được mà bắt đầu vang lên.
Tiếng nức nở chứa đựng biết bao nhiêu đau buồn, giọt nước mắt chứa đựng biết bao nhiêu sự hối hận.
Tư Noãn Noãn cắn chặt môi mình, cảm giác sợ hãi trong lòng làm cô không yên tâm.
Lê Bá Sâm nói.
" Anh không muốn xa em... một chút cũng không muốn.
Anh sợ một khi lên bàn phẫu thuật thì vĩnh viễn muốn nhìn thấy em thêm một lần nữa cũng không thể...
Noãn Noãn, lỗi lầm của anh không thể bù đắp, nên anh cố gắng làm mọi thứ vì em... từng nghĩ chỉ cần trước khi chết vẫn nhớ đến em, có thể nhìn thấy em cũng đủ nhưng không phải như vậy.
Khi cận kề với cái chết, anh mới nhận ra anh rất tham lam và ích kỷ, anh sợ phải mất đi em, anh càng sợ hơn chính là chết đi bỏ lại em và con.
Noãn Noãn... Noãn Noãn... anh không muốn, không muốn... "
Tay Tư Noãn Noãn cứng đờ, anh sẽ chết sao... sao lại nói như vậy... cô khàn giọng nói.
" Anh sẽ sống, anh đã hứa chăm sóc tôi và con thì anh nhất định phải sống. "
Lê Bá Sâm im lặng, nước mắt anh tuôn ướt cả một mảnh lớn áo Tư Noãn Noãn.
Tư Noãn Noãn để anh ôm, để anh khóc...
Cảm giác chết tiệt này là sao... đau như vậy là sao chứ.
Khóc đủ, Lê Bá Sâm buông Tư Noãn Noãn ra, hai mắt anh sưng húp nhìn Tư Noãn Noãn một cái mới nói.
" Noãn Noãn. "
Nhìn hai mắt sưng húp của Lê Bá Sâm, Tư Noãn Noãn dở khóc dở cười nói.
" Đi rửa mặt đi. "
Lê Bá Sâm gật đầu, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt xong đi ra.
Tư Noãn Noãn vẫn ngồi yên đó chờ anh, khi thấy anh đi ra cô đứng dậy, như buông bỏ chuyện gì đó mà đi thẳng nhào vào lòng của Lê Bá Sâm.
Ôm chặt lấy hông của anh, vẫn cảm giác đó, mùi hương đó... cái ôm chứa bao nhiêu cảm xúc, vui buồn đau khổ không dứt.
" Phải sống, anh nhất định phải sống. " giọng Tư Noãn Noãn nghẹn ngào vang lên.
Tư Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn Lê Bá Sâm, không chần chừ mà hôn nhẹ lên yết hầu của anh.
" Em không cho phép anh chết! Nếu muốn có thêm một đứa bé nữa, anh nhất định phải sống, nếu muốn bù đắp hết mọi lỗi lầm của quá khứ, anh nhất định phải sống, nếu muốn để em hạnh phúc cùng với các con thì anh phải sống. Phải chính anh tự bù đắp tất cả lỗi lầm của bản thân, phải cho em thấy cái gì là hạnh phúc là gia đình, chứ không phải cho em nhiều tiền, nhiều quyền nhưng không có anh. Anh có chết cũng phải đợi năm sáu chục năm sau, khi chúng ta vui vẻ đủ hãy chết cùng nhau. "
" Noãn Noãn. " Lê Bá Sâm bất ngờ từ cái ôm của cô, đến bất ngờ khi nghe cô nói.
" Lê Bá Sâm, anh không được bỏ cuộc... "
" Được... được anh không... không bỏ cuộc... cuộc... " Lê Bá Sâm vui vẻ đến nói không thành câu.
- --
Mấy chục năm sau, có người hỏi.
" Lê Chủ Tịch, cái khoảng thời gian hạnh phúc và mãn nguyện nhất của anh là khi nào? "
Lê Bá Sâm cười từ tốn đáp.
" Cái ngày bà nhà tôi tha thứ cho tất cả lỗi lầm lúc còn thời trai trẻ mà tôi gây ra. "
" Ngài có ấn tượng nhất là chuyện đó? Vì sao? "
" Nếu cậu phạm một sai lầm lớn, cậu có được người bị cậu làm tổn thương tha thứ thì cậu sẽ hiểu. "
Nhưng đó, cũng chỉ là chuyện của mấy chục năm sau, hiện tại...