người xuyên thời gian: từ cổ đại đến hiện đại

Chương 1: Lời Nguyền Cổ Xưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời sáng sớm, ánh nắng nhẹ xuyên qua tán lá rừng, đậu lên những viên gạch cổ xám của cung điện hoang phế. Sương còn đọng trên mái ngói, tạo thành một lớp sương mỏng mờ ảo, khiến mọi thứ như vừa thức giấc sau giấc ngủ dài hàng trăm năm. Trong không gian tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng gió thổi qua những cánh cửa gỗ, và đôi khi vang vọng tiếng chim rừng lạc lõng.

Lục Thanh, cô thiếu nữ mười tám tuổi, đứng lặng trên sân trong, đôi mắt đen láy nhìn về phía cánh cửa đá sừng sững, nơi người ta đồn rằng có một bí ẩn chưa ai giải. Mái tóc đen mượt buông thẳng, hòa vào chiếc áo màu lam nhạt, khiến nàng trông vừa thanh tao vừa bí ẩn. Tay nàng chạm vào bức tường lạnh ngắt, cảm nhận được hơi thở của thời gian còn đọng lại trên những viên gạch cổ.

Nàng sinh ra trong một gia đình quyền quý, nhưng từ nhỏ đã khác với những thiếu nữ cùng trang lứa. Lục Thanh thông minh, cứng cỏi, lại có tài nhìn người và đọc sách cổ. Chính điều này đã khiến nàng nhiều lần lọt vào mắt xanh của triều đình – nhưng cũng khiến nàng không ít lần bị ghen ghét, đố kỵ.

Hôm nay, nàng trở lại hậu cung sau những ngày học hỏi kinh sử, mang theo một món đồ cổ mà nàng tình cờ nhặt được ở kho tàng triều đình – một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ mun, trên nắp khắc những hoa văn kỳ lạ. Hoa văn uốn lượn, kết hợp những ký hiệu cổ mà nàng chưa từng gặp, tựa như dòng chữ của thần linh để lại. Khi Lục Thanh mở hộp, một làn khói nhẹ màu xanh lam bay lên, quấn quanh tay nàng như muốn níu giữ.

Trong khoảnh khắc đó, nàng cảm nhận một luồng điện chạy dọc sống lưng, khiến tim nàng đập nhanh. Trước mắt, cánh cửa đá bỗng phát ra ánh sáng yếu ớt, rồi một âm thanh kỳ lạ vang lên – như tiếng chuông, nhưng vừa ngân dài vừa run rẩy. Lục Thanh thở dốc, mắt mở to, trán đổ mồ hôi. Không ai biết rằng, món đồ này là chiếc chìa khóa mở ra một bí mật cổ xưa – một lời nguyền mà triều đình xưa đã cố gắng che giấu hàng trăm năm.

Nhớ lại lời dặn của ông nội trước khi qua đời: “Nếu con chạm vào thứ không thuộc về thời gian này, hãy cẩn thận. Nó sẽ đưa con đến nơi mà con chưa từng tưởng tượng.” Lục Thanh khẽ thở dài. Từ nhỏ, nàng đã luôn tin vào những câu chuyện cổ, những lời tiên đoán, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân lại là nhân vật chính của một lời nguyền như thế.

Bên trong cung điện, ánh sáng ngày càng yếu dần, nhưng cánh cửa đá vẫn phát sáng như mời gọi. Lục Thanh tiến lại gần, bàn tay run run chạm vào bề mặt lạnh lẽo. Một dòng chữ kỳ bí hiện lên trước mắt:

“Người dám mở hộp, người sẽ bước qua thời gian. Hãy chọn… hoặc ở lại, hoặc đi đến nơi chưa từng thấy.”

Nhịp tim nàng như ngừng lại. Chọn lựa nào đây? Ở lại, tiếp tục sống trong thế giới mà nàng đã quen thuộc, nơi chính trị, âm mưu và quyền lực luôn rình rập? Hay bước vào cánh cửa, nơi không ai biết trước điều gì đang chờ đợi?

Lục Thanh lặng người. Nàng nhớ lại ngày còn bé, từng đọc qua những chuyện thần tiên, từng nghe các cụ già nói về “người vượt thời gian”. Nàng từng cười khẩy, nghĩ rằng đó chỉ là chuyện để kể bên bếp lửa. Nhưng giờ đây, khi bàn tay chạm vào cánh cửa đá, nàng cảm nhận được hơi thở của thời gian. Nó như một sinh vật sống, đang nhìn thấu tâm can nàng, và đang mời gọi nàng bước vào một hành trình chưa từng có.

Bỗng nhiên, một luồng gió mạnh quét qua, làm những tán lá rừng rung rinh, những ngọn nến trong cung điện lập lòe. Lục Thanh hít một hơi thật sâu, lòng quyết định. “Mình phải đi,” nàng thầm nghĩ. “Không thể mãi trốn tránh số phận.”

Chạm tay vào cánh cửa, một luồng sáng mạnh chớp lên. Mắt nàng hoa lên, mọi vật xung quanh quay cuồng. Tiếng gió, tiếng chim, tiếng nước nhỏ… hòa làm một, rồi tan biến dần. Lục Thanh cảm giác cơ thể như đang bị kéo căng, từng mạch máu rung lên từng nhịp, rồi… tất cả chìm vào hư vô.

Khi mở mắt ra, nàng không còn đứng trong cung điện cổ nữa. Trước mắt là một thế giới hoàn toàn lạ lẫm. Những tòa nhà cao chọc trời, ánh sáng rực rỡ từ những tấm biển điện tử, xe cộ cắm còi inh ỏi trên đường. Người qua lại hối hả, quần áo hiện đại, điện thoại trong tay, không ai để ý đến cô gái lạ mặc trang phục cổ.

Lục Thanh lảo đảo, cố níu vào cột đèn bên đường. Tim nàng đập mạnh, vừa sợ hãi vừa tò mò. “Mình… mình đã… xuyên không thật sao?” Nàng thầm hỏi, giọng run run. Mỗi bước đi đều khiến nàng cảm thấy chân không chạm đất, mọi thứ đều như giấc mơ kỳ lạ.

Nhưng không có thời gian để sợ hãi. Nàng nghe tiếng còi xe inh ỏi phía trước, và nhận ra rằng nếu không nhanh chóng học cách thích nghi, bản thân sẽ gặp nguy hiểm. Mắt nàng dõi theo những dòng người, những phương tiện lạ lùng, cố tìm ra một nơi an toàn.

Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy một quán trà nhỏ bên đường, biển hiệu bằng chữ hiện đại, nhưng vẫn có hương trà thoang thoảng từ bên trong. Lục Thanh lảo đảo bước vào, hít một hơi thật sâu. Trong khoảnh khắc, nàng tự nhủ: “Mình phải sống. Phải tìm hiểu nơi này. Phải tìm cách quay lại… hoặc tìm ra lý do mình bị đưa đến đây.”

Nàng không biết rằng, hành trình xuyên thời gian vừa bắt đầu. Trước mắt là những thử thách, những bí ẩn, nhưng cũng là cơ hội để nàng khám phá một thế giới hoàn toàn mới, nơi mà mọi kiến thức, trí tuệ và lòng dũng cảm của một cô gái cổ đại sẽ được thử thách tối đa.

Đêm ấy, khi thành phố dần lên đèn, Lục Thanh ngồi bên cửa sổ quán trà, nhìn dòng người hối hả. Tâm trí nàng quay cuồng với những ký ức về cung điện, ông nội, âm mưu triều đình… và cả tương lai bất định trước mắt. Cổ vật vẫn nằm trong túi, phát ra ánh sáng yếu, như nhắc nhở nàng: “Chưa kết thúc đâu… hành trình mới chỉ bắt đầu.”

Và trong lòng nàng, một quyết tâm dần hình thành: “Mình sẽ sống sót. Mình sẽ tìm hiểu nơi này. Mình sẽ hiểu vì sao mình đến đây… và một ngày nào đó, sẽ quay trở lại.”

Cánh cửa thời gian đã mở. Lục Thanh bước tiếp, vừa lo lắng, vừa háo hức. Bước chân đầu tiên trong thế giới hiện đại đánh dấu khởi đầu của một hành trình phi thường, nơi mà cổ đại và hiện đại giao thoa, nơi nàng sẽ khám phá bí mật của thời gian… và cả chính bản thân mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×