Cung điện cổ yên ắng, nhưng không phải là yên bình. Những viên gạch phủ bụi, những bức tường rêu mốc che giấu những âm mưu đang len lỏi trong từng góc khuất. Trước khi Lục Thanh bị cuốn vào cánh cửa thời gian, nàng chưa từng nhận ra rằng nơi mà nàng tưởng là an toàn – hậu cung – lại là nơi dày đặc những mưu mô, đố kỵ và quyền lực.
Sáng hôm đó, khi sương còn đọng trên mái ngói, Lục Thanh bước vào hành lang dài, tay cầm sách cổ, bước đi thanh thoát nhưng đôi mắt luôn cảnh giác. Cô biết rằng mỗi bước chân của mình đều được theo dõi. Hậu cung vốn dĩ là nơi dành cho các phi tần, cung nữ và thái giám, nhưng cũng là nơi dàn xếp những âm mưu quyền lực. Những lời thì thầm, những ánh mắt đầy nghi ngờ – tất cả đều như những mũi tên vô hình hướng vào cô.
Nhớ lại hôm qua, Lục Thanh nhận được thông điệp bí mật từ ông nội: “Con hãy cẩn thận. Không phải ai cũng muốn con sống sót trong cung điện này. Âm mưu đang len lỏi, nhưng sẽ bị che giấu dưới những nụ cười giả tạo.” Lời nói ấy vang vọng trong tâm trí, khiến nàng cảm thấy vừa lo lắng, vừa quyết tâm.
Vừa bước qua một cánh cửa bằng gỗ chạm trổ tinh xảo, Lục Thanh nhìn thấy Dương Ngọc, một cung nữ thân cận nhưng hay dò xét. Dương Ngọc nhìn nàng, ánh mắt vừa e dè vừa dò xét, rồi lẳng lặng rời đi như một bóng ma. Lục Thanh thở dài, biết rằng Dương Ngọc có thể là người được phái để theo dõi nàng. Trong hậu cung, lòng người luôn khó đoán, mỗi lời nói, mỗi cử chỉ đều có thể ẩn chứa một âm mưu.
Đến phòng sách, Lục Thanh mở cuốn sổ ghi chép mà ông nội để lại. Những trang giấy mỏng manh, chữ viết tinh xảo, ghi chép chi tiết về các sự kiện triều đình, bí mật cung cấm, và cả những âm mưu chưa được bộc lộ. Nàng lật từng trang, cảm nhận được sự thông minh và thận trọng của ông nội, đồng thời cũng thấy rõ mối nguy hiểm đang rình rập bản thân.
Bên ngoài, tiếng gió thổi qua những cửa sổ, khiến rèm cửa lay động, ánh nắng chiếu xiên qua khe cửa, làm phòng sách nhuộm một màu vàng ấm. Nhưng sự ấm áp ấy chẳng thể xua đi cảm giác lạnh lẽo trong lòng Lục Thanh. Nàng biết rằng, ngày hôm nay sẽ không bình yên, và âm mưu mà nàng chưa rõ sẽ dần lộ diện.
Đúng lúc ấy, một tiếng động nhẹ vang lên ngoài cửa. Lục Thanh nhanh chóng nấp sau kệ sách, mắt chăm chú nhìn ra. Một bóng người thấp thoáng, dáng đi kín đáo, tay cầm một bức thư cuộn tròn. Nàng nhận ra đây là Hoàng Ngọc, thái giám trung thành với dòng họ của nàng, nhưng cũng là người có vai trò quan trọng trong hậu cung.
Hoàng Ngọc đặt bức thư lên bàn rồi rút lui. Lục Thanh bước ra, mở bức thư. Chữ viết tinh xảo, mực còn mới, nội dung khiến nàng giật mình:
“Âm mưu đã khởi động. Một người từ cung cấm sẽ hãm hại cô. Hãy cẩn trọng, và hãy tìm cổ vật trước khi quá muộn. – Người bạn trung thành.”
Lục Thanh cảm nhận được sự nguy hiểm đang đến gần. Nàng biết rằng, những người quanh mình có thể là đồng minh, cũng có thể là kẻ thù, và không ai biết rõ điều gì đang chờ đợi. Trong đầu nàng hiện lên những cảnh tượng từ trước đến nay: những phi tần cười giả tạo, thái giám khẽ cúi, cung nữ thì thầm, tất cả đều là mảnh ghép của một âm mưu tinh vi.
Không thể đứng yên, Lục Thanh quyết định đi tìm cổ vật – thứ mà nàng tình cờ phát hiện và là chìa khóa của mọi bí ẩn. Trên đường đi, nàng phải vượt qua những hành lang dài, tránh ánh mắt dò xét, và lắng nghe từng tiếng động nhỏ nhất. Nhịp tim nàng tăng nhanh, não bộ căng thẳng để đoán xem ai là kẻ thù, ai là đồng minh.
Khi đến kho tàng, nơi cổ vật được cất giữ, nàng nhận thấy có dấu hiệu bị xáo trộn. Cửa khóa bằng đồng đã bị kẽ hở, những chiếc hộp nhỏ bị xê dịch. Lục Thanh cẩn thận mở cửa, mắt quét qua mọi ngóc ngách. Không gian kho tàng yên tĩnh đến mức đáng sợ, như chờ đợi một sai sót nhỏ để trừng phạt kẻ liều lĩnh.
Đúng lúc nàng cúi xuống kiểm tra, từ bóng tối, một giọng nói vang lên:
“Lục Thanh, không ngờ cô lại đến đây một mình.”
Nàng giật mình, quay lại, thấy một nhân vật cao lớn, dáng điềm tĩnh nhưng ánh mắt sắc bén. Đây là Phạm Thượng, một quan đại thần trong triều, nổi tiếng khôn ngoan nhưng cũng đầy mưu mô. Nàng nhận ra ngay rằng, sự xuất hiện của ông không phải là tình cờ.
“Phạm Thượng, ngài đến đây làm gì?” – Lục Thanh cố gắng giữ giọng điềm tĩnh.
“Ta chỉ… quan tâm đến cô mà thôi.” – Phạm Thượng mỉm cười, ánh mắt lóe lên một tia khó hiểu. “Nhưng nếu cô không cẩn thận, hậu cung này sẽ không còn an toàn.”
Lục Thanh khẽ nhếch môi, nhưng trong lòng cảm thấy nguy hiểm đang đến gần. Cô biết rằng, trong những lời nói nhẹ nhàng ấy, ẩn chứa mưu mô sâu xa. Bất cứ một sai lầm nhỏ nào cũng có thể khiến cô rơi vào bẫy.
Trong khoảnh khắc ấy, Lục Thanh nhận ra một điều quan trọng: không phải tất cả kẻ thù đều rõ ràng, và cũng không phải tất cả đồng minh đều an toàn. Cổ vật không chỉ là chìa khóa mở ra bí mật, mà còn là vật phẩm bảo vệ nàng giữa vòng xoáy quyền lực.
Nàng quyết định một kế hoạch: vừa phải tìm cách bảo vệ cổ vật, vừa phải dò xét Phạm Thượng và những người xung quanh. Trong lòng, nàng tự nhủ: “Phải thông minh hơn, phải cảnh giác hơn. Nếu lơ là, mọi thứ sẽ kết thúc ngay lập tức.”
Lục Thanh rút hộp cổ vật ra, đặt vào trong áo choàng, lặng lẽ bước ra khỏi kho tàng. Trên hành lang dài, nàng nghe tiếng bước chân từ phía sau. Không quay lại, nàng đi nhẹ, nhưng não bộ hoạt động hết công suất, đoán xem ai đang theo dõi, ai đang âm mưu chống lại mình.
Cuối cùng, nàng dừng lại trước cửa sổ nhìn ra vườn cung điện. Ánh nắng buổi sáng chiếu qua, những giọt sương long lanh như những viên ngọc nhỏ trên lá. Nhưng nụ cười thiên nhiên ấy không thể xoa dịu tâm trí nàng. Âm mưu đang len lỏi, những mưu đồ chưa bộc lộ đang chực chờ, và nàng phải chuẩn bị cho những tình huống bất ngờ.
Lục Thanh biết rằng, ngày hôm nay chỉ là khởi đầu. Âm mưu trong hậu cung vừa mới hé mở, và những bước đi tiếp theo của nàng sẽ quyết định sinh mệnh không chỉ của bản thân, mà còn cả những người thân yêu.
Nàng hít một hơi thật sâu, tay siết chặt hộp cổ vật, và bước tiếp vào bóng tối của cung điện, nơi mà quyền lực, sự phản bội và những bí ẩn cổ xưa đang chờ đợi. Trái tim nàng vừa căng thẳng vừa quyết tâm, sẵn sàng đối mặt với bất cứ thử thách nào.
Và trong khoảnh khắc ấy, từ xa, một bóng người lặng lẽ quan sát, nụ cười bí ẩn nở trên môi, nhắc nhở rằng: âm mưu chưa bao giờ dừng lại… và Lục Thanh chỉ là con tốt đầu tiên trên bàn cờ quyền lực.