người xuyên thời gian: từ cổ đại đến hiện đại

Chương 4: Thế Giới Mới Kỳ Lạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua lớp cửa kính mờ, rọi xuống căn phòng nhỏ nơi Lục Thanh tạm trú. Không gian hiện đại quá khác so với cung điện cổ xưa, khiến nàng vừa tò mò vừa lạ lẫm. Chiếc giường nhỏ, bàn làm việc, những cuốn sách hiện đại và chiếc tivi tắt bên góc phòng đều là điều hoàn toàn mới mẻ. Nàng lật người dậy, bước xuống sàn, cảm nhận cái lạnh của sàn gỗ hiện đại, trái ngược hoàn toàn với những sàn gạch mát lạnh của cung điện ngày xưa.

Lục Thanh hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy bình tĩnh. Dù thế giới này xa lạ, nàng biết rằng việc đầu tiên là phải học cách sinh tồn và hòa nhập. Nàng nhìn quanh, chiếc hộp cổ vật vẫn nằm trên bàn, ánh sáng yếu ớt phát ra, như nhắc nhở nàng rằng cổ vật vẫn là chìa khóa dẫn dắt số phận.

Bước ra ngoài, Lục Thanh bước chân trên vỉa hè, mắt chăm chú quan sát dòng người hối hả. Xe cộ tấp nập, tiếng còi inh ỏi vang lên khắp nơi, những tòa nhà cao tầng với biển quảng cáo điện tử nhấp nháy đủ màu sắc khiến nàng choáng ngợp. Từng bước đi, nàng cố ghi nhớ, học hỏi cách con người hiện đại di chuyển, giao tiếp, và sống trong một thế giới mà trước đây chỉ thấy qua sách.

Một cảm giác vừa lạ lẫm vừa kỳ diệu trỗi dậy trong lòng. Lục Thanh chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình sẽ đứng giữa một thành phố hiện đại với tất cả những tiện nghi và nguy hiểm mà nàng chưa từng trải qua. Nhưng bản năng sinh tồn trong nàng trỗi dậy mạnh mẽ. Nàng biết rằng nếu không nhanh chóng học cách hòa nhập, bản thân sẽ gặp rủi ro.

Đang đi trên vỉa hè, nàng nhìn thấy một bảng hiệu quán cà phê hiện đại. Hơi thở của nàng dồn dập, vừa mệt vừa tò mò. Nàng bước vào, ngồi vào một góc quán, cố gắng quan sát mọi thứ xung quanh. Những chiếc bàn ghế bằng gỗ hiện đại, những cốc cà phê bốc khói, tiếng nhạc nhẹ vang lên – tất cả đều xa lạ nhưng cũng mang lại cảm giác ấm áp.

Lục Thanh quan sát những người xung quanh, cố gắng học cách ăn mặc, cử chỉ, và cách giao tiếp. Một người đàn ông trẻ tuổi bước vào quán, nhìn quanh rồi ngồi xuống gần nàng. Anh ta mặc áo sơ mi trắng, quần jean xanh, tay cầm điện thoại, ánh mắt chăm chú vào màn hình. Nàng tự hỏi, liệu mọi người ở đây đều bận rộn với công việc và cuộc sống riêng, hay họ cũng như mình, đang tìm kiếm điều gì đó trong thế giới rộng lớn này?

Bỗng nhiên, Lục Thanh nghe thấy một giọng nói thân thiện:

“Cô có vẻ hơi lạc lõng. Có phải là người mới đến thành phố không?”

Nàng quay lại, thấy một cô gái trẻ, mặc áo hoodie màu xanh, nở nụ cười dịu dàng. Ánh mắt thân thiện khiến nàng cảm thấy bớt căng thẳng. “Vâng… tôi… tôi mới đến,” Lục Thanh trả lời, giọng run run nhưng cố gắng giữ bình tĩnh.

Cô gái cười nhẹ, ngồi xuống đối diện: “Mình tên là Hạ Vy. Nếu cô cần giúp đỡ, có thể hỏi mình. Thành phố này không dễ thích nghi với người mới đâu.”

Lục Thanh gật đầu, cảm thấy như tìm được một người đồng hành đầu tiên trong thế giới kỳ lạ này. Trong lòng, nàng vừa lo lắng vừa háo hức. Việc có một người hướng dẫn sẽ giúp nàng nhanh chóng học cách sống trong thế giới hiện đại, nhưng đồng thời cũng đặt ra câu hỏi: liệu ai cũng đáng tin?

Hạ Vy nhìn thấy chiếc hộp trong tay Lục Thanh, ánh mắt lóe lên sự tò mò: “Cô mang gì vậy? Trông có vẻ… lạ lắm.”

Lục Thanh khẽ mỉm cười, không trả lời. Nàng biết rằng, cổ vật không thể để lộ cho người ngoài, đặc biệt là trong thời điểm nàng vẫn chưa hiểu hết sức mạnh của nó. Trong lòng nàng, ký ức về cung điện cổ đại và những âm mưu vẫn còn rõ ràng. Bất cứ người nào biết về cổ vật đều có thể mang đến nguy hiểm.

Ngày đầu tiên ở thành phố hiện đại trôi qua, Lục Thanh bắt đầu học cách sử dụng những vật dụng cơ bản: điện thoại, máy tính, và cả những phương tiện giao thông đơn giản. Nàng cảm thấy choáng ngợp nhưng cũng thích thú. Mỗi phát hiện mới là một bước tiến trong việc hòa nhập, nhưng cũng là lời nhắc nhở rằng thế giới hiện đại không hề dễ dàng.

Buổi chiều, Lục Thanh quyết định ra ngoài đi dạo để quan sát thành phố nhiều hơn. Ánh nắng dịu nhẹ chiếu xuống những tòa nhà cao tầng, dòng người hối hả, những quán ăn ven đường và các cửa hàng thời trang hiện đại tạo nên một cảnh tượng vừa sôi động vừa xa lạ. Nàng cố gắng ghi nhớ từng chi tiết, từ cách con người nói chuyện, cười đùa, đến cách họ tương tác với các thiết bị hiện đại.

Trong lúc đi, nàng nhận thấy một nhóm thanh niên đứng gần cột đèn, tay cầm điện thoại và bàn tán về một sự kiện gì đó. Lục Thanh tò mò tiến lại gần, cố gắng nghe lỏm. Họ nói về một triển lãm cổ vật quý hiếm sẽ được trưng bày trong thành phố. Tim nàng đập mạnh. Chiếc hộp trong tay nàng bỗng rung nhẹ, như thể nhận ra sự liên quan.

Nàng lặng lẽ rút lui, bước vào một con hẻm nhỏ để quan sát. Mỗi bước đi đều cẩn trọng, mắt luôn dõi theo xung quanh. Lục Thanh nhận ra rằng, trong thế giới hiện đại này, nguy hiểm không chỉ đến từ con người mà còn từ chính môi trường xung quanh – những phương tiện giao thông, dòng người hối hả, và những tình huống bất ngờ.

Buổi tối, Lục Thanh trở về căn hộ tạm trú. Ngồi bên cửa sổ, nhìn thành phố sáng rực trong ánh đèn, nàng cảm thấy một sự cô đơn nhẹ nhàng. Nhưng đồng thời, trong lòng nàng cũng trỗi dậy sự tò mò và quyết tâm. Nàng biết rằng, cổ vật vẫn là chìa khóa dẫn dắt mọi chuyện, và việc học cách hòa nhập vào thế giới hiện đại chỉ là bước đầu tiên trong hành trình dài.

Chiếc hộp vẫn phát ra ánh sáng yếu ớt, như nhắc nhở nàng: “Mọi bí ẩn chưa được giải, mọi thử thách chưa bắt đầu, và hành trình vẫn còn dài…”

Trong những ngày tiếp theo, Lục Thanh bắt đầu ghi chép lại mọi điều mắt thấy, tai nghe, học cách đặt câu hỏi, quan sát hành vi con người, và tìm hiểu từng ngóc ngách của thành phố hiện đại. Nàng nhận ra rằng, trí tuệ, sự nhạy bén và lòng dũng cảm từ thời cổ đại sẽ là chìa khóa để sống sót và khám phá bí mật mà cổ vật đang che giấu.

Và trong khoảnh khắc yên tĩnh ấy, Lục Thanh tự nhủ:

“Thế giới này kỳ lạ, nhưng mình sẽ học cách sống. Mình sẽ tìm ra lý do mình đến đây, và một ngày nào đó, sẽ hiểu được toàn bộ bí mật.”

Cánh cửa thời gian đã khép lại phía sau, nhưng trước mắt nàng là một thế giới mới, đầy thách thức, kỳ diệu và cơ hội. Mọi bước đi, mọi quyết định từ bây giờ đều sẽ quyết định số phận nàng, và cả tương lai của cổ vật bí ẩn mà nàng mang theo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×