Ánh sáng trong cung điện hôm nay dường như đặc biệt hơn mọi ngày. Sương mờ vẫn còn phủ trên mái ngói, tạo nên một lớp màn bạc lấp lánh dưới ánh bình minh. Lục Thanh bước đi trên hành lang dài, tay cầm chặt chiếc hộp cổ vật, lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng. Nàng biết rằng mỗi bước đi của mình đều bị theo dõi, và âm mưu trong hậu cung vẫn đang len lỏi, như một con rắn ẩn trong bóng tối, chực chờ bất kỳ sơ hở nào.
Ngày hôm nay, Lục Thanh quyết định đi đến căn phòng bí mật mà ông nội từng nhắc đến. Trong ký ức của nàng, căn phòng ấy không chỉ chứa đựng những kiến thức cổ đại mà còn lưu giữ những bí mật liên quan đến triều đình, về các vị vua và những lời tiên tri đã bị che giấu hàng trăm năm. Hơi thở nàng dồn dập, mắt nhìn quanh, cảnh giác từng chuyển động nhỏ nhất.
Khi bước vào phòng, Lục Thanh phát hiện căn phòng vẫn nguyên vẹn như lần cuối nàng ghé qua. Các cuốn sách cổ được xếp ngay ngắn, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào làm bụi bay lên như những hạt vàng nhỏ li ti. Nàng đặt chiếc hộp lên bàn, mở nắp ra một lần nữa. Những ký hiệu kỳ lạ trên hộp dường như đang phát sáng yếu, và một làn khói màu lam nhạt bay lên, quấn quanh tay nàng như một luồng năng lượng sống.
Bất chợt, từ trong khói, một giọng nói vang lên trong tâm trí nàng:
“Ngươi là người đã chọn bước qua thời gian. Hãy chuẩn bị cho điều chưa từng thấy…”
Lục Thanh giật mình, lùi lại một bước. Nàng chưa bao giờ nghe thấy giọng nói ấy trực tiếp, và cảm giác vừa sợ hãi vừa tò mò tràn ngập. Trong giây phút ấy, nàng nhận ra rằng cổ vật không chỉ là vật phẩm bình thường, mà là một cánh cửa mở ra điều kỳ diệu – hoặc có thể là thảm họa.
Nàng hít một hơi thật sâu, đặt tay lên nắp hộp lần nữa. Một luồng sáng mạnh bừng lên, bao trùm cả căn phòng. Những cuốn sách, những tấm thảm, tất cả đều như bị cuốn vào một vòng xoáy ánh sáng. Lục Thanh cảm nhận cơ thể mình nhẹ bỗng, từng phân tử dường như đang tan ra, rồi kết hợp lại theo một hình dạng mới.
“Chuyện gì đang xảy ra?” – nàng thầm hỏi, tim đập loạn nhịp. Mọi thứ quanh nàng bắt đầu quay cuồng, như một cơn lốc không gian và thời gian, kéo nàng đi qua những cảnh vật mờ nhòe. Những bức tường cổ, những hành lang dài và những bức họa trên tường quay cuồng trong mắt nàng, nhưng cũng đồng thời lóe lên hình ảnh một thế giới khác, lạ lẫm, mà nàng chưa từng thấy trong đời.
Trong khoảnh khắc chớp mắt, Lục Thanh nghe tiếng tim mình đập mạnh. Toàn thân nàng như bị kéo căng, rồi một cảm giác chóng mặt ập đến. Nàng muốn hét lên, nhưng âm thanh bị kìm lại trong cổ họng. Chân nàng không chạm đất, mắt mờ dần, và rồi… tất cả tan biến.
Khi mở mắt ra, Lục Thanh thấy mình đang đứng giữa một con phố rộng lớn, đông đúc và sôi động. Ánh sáng chói lòa từ những tòa nhà cao tầng, những biển quảng cáo điện tử nhấp nháy đủ màu sắc. Xe cộ nườm nượp, tiếng còi inh ỏi vang lên khắp nơi. Những người qua lại mặc trang phục hiện đại, tay cầm điện thoại, bước đi vội vã, dường như không hề để ý đến cô gái lạ trong bộ trang phục cổ đại.
Lục Thanh choáng váng, hai tay chống lên hông, mắt mở to. “Mình… mình đã… xuyên không thật sao?” – giọng nàng run run, không tin vào mắt mình. Nàng nhìn quanh, mọi thứ đều quá xa lạ. Những chiếc ô tô chạy vun vút, những bảng hiệu sáng rực, những tòa nhà chọc trời – tất cả đều khiến nàng cảm thấy như rơi vào một giấc mơ kỳ lạ.
Bước đi đầu tiên khiến nàng lảo đảo. Cảm giác đất dưới chân không còn quen thuộc, tay nàng vẫn cầm chặt chiếc hộp cổ vật, thứ duy nhất còn giữ lại chút cảm giác quen thuộc của thời cổ đại. Lục Thanh hít sâu, cố lấy bình tĩnh. Mọi thứ xung quanh đều mới mẻ và nguy hiểm, nhưng nàng biết rằng nếu không nhanh chóng học cách thích nghi, bản thân sẽ gặp rủi ro.
Nàng nhìn thấy một quán trà nhỏ gần đó, mùi hương trà thoang thoảng trong không khí, như một dấu ấn quen thuộc giữa thế giới xa lạ. Nàng lảo đảo bước vào, mắt chăm chú quan sát từng chi tiết xung quanh. Bên trong quán, mọi thứ đều hiện đại nhưng cũng gần gũi đến lạ lùng – những chiếc bàn ghế bằng gỗ, những tách trà nóng bốc khói, và vài người đang trò chuyện.
Ngồi xuống một góc quán, Lục Thanh nhấp một ngụm trà, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Nàng cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra: cánh cửa cổ, ánh sáng kỳ lạ, và dòng chữ trong hộp: “Ngươi là người đã chọn bước qua thời gian…” Mọi thứ quá khó tin, nhưng cảm giác kỳ lạ trong lòng nàng nhắc nhở rằng: đây không phải là mơ. Nàng thực sự đã rời khỏi thế giới cổ đại.
Đôi mắt nàng liếc nhìn ra cửa sổ, nhìn dòng người hối hả ngoài đường. Ai cũng bận rộn với cuộc sống của mình, không ai nhìn thấy một cô gái mặc trang phục cổ đại, tay cầm chiếc hộp phát sáng yếu. Nàng cảm thấy mình giống như một hạt cát lạc giữa đại dương hiện đại. Nhưng thay vì sợ hãi, một phần trong lòng nàng trỗi dậy cảm giác tò mò và quyết tâm.
“Mình phải tìm hiểu nơi này,” – nàng tự nhủ, “phải biết tại sao mình lại đến đây, và phải tìm cách sử dụng cổ vật.”
Bên ngoài quán trà, tiếng còi xe vang lên, dòng người vẫn không ngừng di chuyển. Lục Thanh nhận ra rằng, nếu muốn sống sót, nàng cần học cách hòa nhập với thế giới hiện đại, nhưng cũng không được quên quá khứ. Trong lòng nàng, ký ức về cung điện, ông nội, âm mưu triều đình vẫn còn nguyên vẹn. Tất cả như một sợi dây vô hình kéo nàng về hai thế giới – cổ đại và hiện đại.
Những ngày tiếp theo, Lục Thanh bắt đầu học cách thích nghi. Nàng quan sát con người, học cách sử dụng những vật dụng hiện đại, từ xe cộ, điện thoại, đến những thiết bị mà trước đây nàng chỉ nghe nói qua sách. Mọi thứ đều lạ lẫm, nhưng trí tuệ và sự nhạy bén từ thời cổ đại giúp nàng nhanh chóng bắt nhịp.
Tuy nhiên, không chỉ có sự tò mò và thích nghi. Một nỗi sợ âm ỉ luôn hiện hữu trong tâm trí nàng. Cô biết rằng, việc xuyên không không phải là ngẫu nhiên. Có lẽ, cổ vật đã chọn nàng, và nàng phải thực hiện một sứ mệnh nào đó mà nàng chưa nhận ra. Mỗi bước đi, mỗi ánh mắt, đều khiến nàng tự nhủ: “Phải cẩn trọng. Không ai biết những bí mật mà mình nắm giữ.”
Đêm đầu tiên ở thành phố hiện đại, Lục Thanh ngồi bên cửa sổ căn hộ nhỏ mà nàng tạm trú, nhìn dòng người hối hả ngoài đường. Thành phố rực sáng trong ánh đèn, nhưng trong lòng nàng vẫn là bóng tối của quá khứ. Âm mưu trong hậu cung, những người thân yêu còn lại, và bí mật của cổ vật – tất cả dường như đang chờ đợi nàng khám phá.
Chiếc hộp vẫn nằm bên cạnh, ánh sáng yếu ớt như nhắc nhở nàng rằng, hành trình xuyên không chưa kết thúc. Trái tim nàng vừa lo lắng vừa háo hức. Một điều chắc chắn: từ khoảnh khắc này, Lục Thanh không còn là cô gái của cung điện cổ đại nữa. Nàng đã bước vào một thế giới hoàn toàn mới, nơi mà trí tuệ, lòng dũng cảm và bản lĩnh cổ đại sẽ phải đối mặt với thử thách hiện đại – và nơi nàng sẽ tìm thấy những điều chưa từng tưởng tượng.
Và trong khoảnh khắc ấy, ánh sáng từ hộp cổ bỗng mạnh lên, phản chiếu trên tường, như một lời nhắn: “Hành trình mới chỉ bắt đầu…”