Buổi sáng trong thành phố hiện đại tỏa ra ánh sáng dịu dàng, nhưng với Lục Thanh, ánh sáng ấy chỉ là màn nền cho những suy nghĩ không ngừng chuyển động trong đầu. Nàng đứng trước gương, nhìn bộ trang phục hiện đại mà Hạ Vy đã giúp nàng chọn lựa, cảm nhận sự khác biệt rõ rệt so với những bộ y phục cổ trang mà nàng từng mặc. Một phần của nàng vẫn còn bối rối trước thế giới này, nhưng phần khác lại tràn đầy quyết tâm: phải thích nghi, phải tìm hiểu, phải khám phá những bí mật mà cổ vật mang đến.
Ngày hôm nay, Lục Thanh quyết định ra ngoài, không chỉ để hòa nhập mà còn để tìm kiếm manh mối về cổ vật. Nàng đi qua những con phố đông đúc, từng bước chân đều thận trọng. Dòng người hối hả khiến nàng liên tưởng đến những hành lang dài trong cung điện, nơi mà mỗi bước đi đều phải cẩn trọng, mỗi ánh mắt đều tiềm ẩn nguy hiểm.
Trong lúc đi dạo, nàng tình cờ bước vào một trung tâm triển lãm lớn, nơi có thông báo về một buổi trưng bày các cổ vật quý hiếm. Một cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc lan tỏa trong lòng nàng. Chiếc hộp cổ vật rung nhẹ, như thể nhận ra nơi này liên quan mật thiết đến mình.
Lục Thanh bước vào triển lãm, mắt chăm chú quan sát từng gian hàng. Những cổ vật được trưng bày trong tủ kính, ánh sáng phản chiếu trên bề mặt vàng óng ánh. Mỗi vật phẩm đều mang câu chuyện riêng, nhưng nàng đặc biệt chú ý đến một chiếc hộp gỗ nhỏ có hoa văn giống với chiếc hộp mà nàng đang giữ. Tim nàng đập mạnh, nhịp tim như nhảy theo từng bước đi.
Đúng lúc nàng cúi người quan sát, một giọng nói vang lên bên tai:
“Cô cũng quan tâm đến chiếc hộp này à?”
Lục Thanh giật mình, quay lại, thấy một chàng trai trẻ, cao lớn, mắt sáng và đầy quyết đoán. Anh mặc vest hiện đại nhưng dáng điệu và cử chỉ lại toát lên vẻ tự tin, tinh tế. Một cảm giác quen thuộc kỳ lạ trỗi dậy trong lòng nàng, như thể số phận đã đưa họ gặp nhau.
“À… vâng, tôi chỉ… quan tâm,” Lục Thanh đáp, giọng vẫn còn run run.
Chàng trai mỉm cười, bước lại gần, ánh mắt chăm chú nhưng không hề xâm phạm. “Tôi tên là Hàn Duy. Tôi cũng đang nghiên cứu về những cổ vật có liên quan đến lịch sử cổ đại. Có lẽ chúng ta có cùng mục đích.”
Lục Thanh quan sát kỹ anh, cảm nhận sự khác biệt: đây không chỉ là một người tò mò, mà còn là một người tinh tế, thông minh và dường như hiểu rõ hơn nhiều về những bí mật cổ vật. Một phần trong nàng cảm thấy tin tưởng, nhưng phần khác vẫn cảnh giác. Trải nghiệm trong cung điện cổ đại dạy nàng rằng, không phải ai xuất hiện đều là đồng minh.
Hàn Duy dẫn nàng đi quanh triển lãm, chỉ ra những chi tiết mà mắt thường khó nhận ra: hoa văn trên cổ vật, cách sắp xếp các biểu tượng, và cả những dấu hiệu nhỏ ẩn chứa thông điệp. Lục Thanh lắng nghe, ghi nhớ, cảm giác vừa tò mò vừa hứng thú trỗi dậy. Nàng nhận ra rằng, thế giới hiện đại cũng có những bí mật, và người hướng dẫn đúng sẽ giúp nàng nhanh chóng khám phá.
Sau một hồi quan sát, Hàn Duy ngồi xuống ghế gần cửa sổ, nhìn Lục Thanh:
“Cô có biết không, mỗi cổ vật đều mang theo ký ức của thời gian. Một số còn có khả năng kết nối với người đã từng sở hữu nó. Tôi nghĩ, chiếc hộp của cô không chỉ là vật bình thường.”
Tim Lục Thanh đập nhanh. Ánh mắt nàng chăm chú vào Hàn Duy, cảm giác vừa bất ngờ vừa tò mò. “Ý anh là… nó có thể… liên kết với quá khứ của tôi?”
Hàn Duy gật đầu, giọng nghiêm túc: “Đúng vậy. Và tôi nghĩ, cô không phải người duy nhất quan tâm đến nó. Nếu không cẩn thận, sẽ có những người hiện đại tìm cách chiếm đoạt.”
Lục Thanh lặng người. Ký ức về cung điện, những âm mưu, và cả sự nguy hiểm mà ông nội từng cảnh báo trỗi dậy mạnh mẽ. Nàng hiểu rằng, cổ vật không chỉ là cầu nối giữa quá khứ và hiện tại mà còn là mồi nhử cho những mưu mô trong thế giới hiện đại.
Hàn Duy đưa cho nàng một tấm bản đồ nhỏ, với những ghi chú về các địa điểm cổ vật khác trong thành phố. “Cô cần biết nơi nào nguy hiểm, nơi nào an toàn. Tôi sẽ giúp cô, nhưng cô cũng phải cẩn trọng. Không ai biết được những bí mật mà cổ vật này mang theo.”
Lục Thanh cầm tấm bản đồ, mắt sáng lên, cảm giác vừa hồi hộp vừa hứng khởi. Đây là cơ hội để nàng khám phá, để vừa học cách sống trong thế giới hiện đại, vừa tìm kiếm manh mối liên quan đến cổ vật và ký ức cổ đại.
Nhưng sự tin tưởng vào Hàn Duy không làm nàng quên đi bài học từ cung điện: mọi người đều có bí mật, và không ai hoàn toàn trung thực. Trong lòng nàng vẫn cảnh giác, quan sát từng cử chỉ, ánh mắt và lời nói.
Buổi chiều, họ cùng nhau đến một bảo tàng nhỏ, nơi trưng bày những cổ vật liên quan đến triều đại cổ đại mà Lục Thanh từng sống. Những bức tranh, tượng nhỏ, và các hiện vật khác khiến nàng liên tưởng đến những phòng trưng bày trong cung điện, từng chi tiết đều quen thuộc nhưng lại pha lẫn yếu tố hiện đại.
Trong lúc quan sát, Lục Thanh nhận ra một chi tiết đặc biệt trên một bức tượng: hoa văn giống hệt với hoa văn trên hộp cổ vật. Tim nàng đập nhanh. Hàn Duy nhận thấy sự thay đổi trên gương mặt nàng, liền nghiêm túc: “Cô đã nhận ra điều gì quan trọng rồi phải không?”
Lục Thanh gật đầu, giọng run run nhưng đầy quyết tâm: “Đúng… nó giống với… cổ vật của tôi. Có nghĩa là… chúng liên quan đến nhau.”
Hàn Duy mỉm cười, ánh mắt lấp lánh sự hứng thú: “Đúng vậy. Và tôi tin rằng, chỉ khi cô khám phá toàn bộ chuỗi liên kết này, cô mới hiểu được bí mật mà cổ vật mang theo.”
Buổi tối, Lục Thanh và Hàn Duy rời bảo tàng, đi dọc theo con phố rực sáng đèn. Nàng cảm nhận một điều lạ lùng: giữa sự ồn ào, tấp nập, và cả nguy hiểm tiềm ẩn, nàng tìm thấy một sự đồng hành tin cậy. Một phần trong nàng biết rằng, sự gặp gỡ này không phải ngẫu nhiên. Số phận đã sắp đặt, để nàng và Hàn Duy cùng nhau bước vào hành trình giải mã bí mật cổ vật, đối mặt với những mưu mô hiện đại và quá khứ chưa giải quyết.
Khi trở về căn hộ, Lục Thanh ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh đèn thành phố phản chiếu trên mặt đường. Chiếc hộp vẫn phát sáng yếu, như nhắc nhở nàng: “Mọi bí mật chưa được hé lộ, mọi thử thách vẫn còn ở phía trước.”
Trong khoảnh khắc yên tĩnh ấy, Lục Thanh tự nhủ:
“Mình không đơn độc. Sẽ có những người đồng hành, nhưng mình phải cảnh giác. Mọi quyết định bây giờ đều quan trọng. Hành trình xuyên không vừa mới bắt đầu, và mỗi bước đi sẽ quyết định số phận mình và bí mật mà cổ vật mang theo.”
Ánh sáng từ hộp cổ bỗng mạnh lên, phản chiếu trên tường phòng, như một lời nhắc nhở rằng: hành trình của Lục Thanh không chỉ là thích nghi với thế giới hiện đại, mà còn là khám phá những bí mật mà quá khứ và hiện tại đã che giấu bấy lâu.