người xuyên thời gian: từ cổ đại đến hiện đại

Chương 8: Âm Mưu Trong Bóng Tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm xuống, thành phố hiện đại tràn ngập ánh đèn vàng rực rỡ, nhưng trong những con hẻm sâu, bóng tối đặc quánh như nuốt trọn mọi âm thanh. Lục Thanh đứng bên cửa sổ căn hộ tạm trú, ánh sáng từ hộp cổ vật phản chiếu trên gương mặt, tạo nên một nỗi lo lắng pha lẫn quyết tâm. Nàng biết rằng, bí mật cổ vật đã thu hút những kẻ xấu, và lần này, mối nguy hiểm không còn chỉ là những người tò mò, mà là những thế lực tinh vi, đầy quyền lực và mưu mô.

Hàn Duy đến, bước đi nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Anh đặt chiếc túi chứa bản đồ và những ghi chép liên quan đến cổ vật lên bàn, giọng nghiêm nghị:

“Lục Thanh, tôi vừa nhận được thông tin. Có một nhóm người hiện đại mạnh, được tổ chức tinh vi và có nguồn lực lớn, đang truy tìm cổ vật. Họ không chỉ muốn sở hữu sức mạnh, mà còn muốn khai thác những bí mật liên quan đến thời gian.”

Lục Thanh thở dài, cảm giác nguy hiểm tăng lên gấp bội. Trong lòng nàng, ký ức về cung điện cổ đại hiện lên: những âm mưu, những bước đi sai lầm đều dẫn đến kết cục đau thương. Nàng hiểu rằng, nếu không cẩn trọng, hậu quả bây giờ còn nghiêm trọng hơn cả trong quá khứ.

“Chúng ta phải làm gì?” Lục Thanh hỏi, mắt chăm chú vào Hàn Duy.

Hàn Duy mở bản đồ, chỉ vào các điểm đã đánh dấu: “Chúng ta cần phân tích mọi thông tin, xác định mục tiêu của họ, và tìm cách bảo vệ cổ vật. Một phần quan trọng là phát hiện âm mưu trong bóng tối – những người không xuất hiện trực tiếp nhưng luôn theo dõi chúng ta.”

Lục Thanh gật đầu, ánh mắt sắc bén. Nàng biết rằng, lần này không chỉ là đối mặt trực tiếp mà còn là một trò chơi trí tuệ. Như những ngày ở cung điện, nàng phải dự đoán bước đi của đối phương, sử dụng trí tuệ, lòng dũng cảm và cả trực giác để sống sót.

Ngày hôm sau, họ bắt đầu khảo sát các địa điểm liên quan đến cổ vật. Mỗi nơi đều được giám sát chặt chẽ: camera an ninh, bảo vệ, và cả những người có vẻ như chỉ tình cờ xuất hiện nhưng lại theo dõi từng cử chỉ của họ. Lục Thanh nhận ra rằng, kẻ thù không chỉ tinh vi mà còn biết lợi dụng công nghệ hiện đại để đạt mục đích.

Trong lúc di chuyển, Lục Thanh và Hàn Duy nhận thấy một chiếc xe đen dừng gần họ. Họ lập tức nhận ra: đây không phải ngẫu nhiên. Lục Thanh nhấn mạnh:

“Chúng ta phải chia ra. Nếu họ theo dõi, việc đi cùng nhau sẽ khiến cả hai gặp nguy hiểm.”

Hàn Duy gật đầu, ánh mắt nghiêm nghị. Họ chia hướng, di chuyển qua các con hẻm và tuyến đường khác nhau, vừa quan sát vừa thận trọng. Lục Thanh cảm nhận rõ ràng sức mạnh từ cổ vật, ánh sáng nhấp nháy như nhắc nhở nàng: mọi hành động đều quan trọng, và bất kỳ sơ suất nào cũng có thể trả giá đắt.

Buổi chiều, Lục Thanh tìm đến một thư viện cũ, nơi có tài liệu về các cổ vật cổ đại và những người từng sở hữu chúng. Trong thư viện yên tĩnh, nàng mở một cuốn sách cũ, giấy vàng ố, ký hiệu tinh xảo. Những dòng chữ như sống động, kể về những người từng đi qua thời gian, bảo vệ hoặc chiếm đoạt cổ vật.

Ký ức cổ đại trỗi dậy mạnh mẽ: nàng nhìn thấy những chiến lược, âm mưu và cả những quyết định sinh tử từng diễn ra trong cung điện. Lục Thanh biết rằng, hiện tại cũng không khác gì quá khứ: âm mưu, quyền lực và sức mạnh đều là những thử thách phải vượt qua.

Bỗng nhiên, tiếng bước chân vang lên từ hành lang bên ngoài. Nàng giật mình, ánh mắt cảnh giác. Một người đàn ông mặc vest đen bước vào, ánh mắt lạnh lùng, dường như biết rõ mọi động thái của nàng.

“Cô là Lục Thanh, đúng không?” giọng trầm lạnh.

Lục Thanh đứng thẳng người, giọng cứng rắn: “Đúng. Còn ông là ai?”

Người đàn ông cười nhạt: “Tên tôi không quan trọng. Tôi chỉ muốn cảnh báo: cổ vật cô giữ không thuộc về cô. Hãy giao nộp, hoặc mọi thứ sẽ kết thúc không tốt.”

Lục Thanh lùi lại một bước, nhưng lòng nàng vẫn kiên quyết. Cổ vật không chỉ là vật phẩm, mà còn là cầu nối giữa quá khứ và hiện tại, và cả quyền lực mà nàng phải bảo vệ.

Trong khoảnh khắc căng thẳng, ánh sáng từ hộp cổ vật bùng lên mạnh mẽ. Người đàn ông lùi lại, kinh ngạc trước sức mạnh mà hắn không thể kiểm soát. Lục Thanh cảm nhận rõ ràng năng lượng truyền qua cơ thể, như thể cổ vật giao tiếp và bảo vệ nàng.

Hàn Duy xuất hiện kịp lúc, nắm tay Lục Thanh: “Nhanh! Chúng ta phải rút đi trước khi họ hồi phục.”

Hai người lao ra ngoài, di chuyển qua các con hẻm, sử dụng các thủ thuật tinh tế để né tránh sự truy đuổi. Trong đầu Lục Thanh, mọi ký ức về cung điện cổ đại giúp nàng dự đoán hành động của đối phương, tận dụng từng chi tiết nhỏ để sinh tồn.

Khi đến nơi an toàn, Lục Thanh và Hàn Duy dừng lại, thở dồn dập. Ánh sáng từ hộp dịu lại, nhưng vẫn nhấp nháy như nhắc nhở rằng âm mưu chưa kết thúc.

“Âm mưu trong bóng tối mới chỉ bắt đầu,” Hàn Duy nói, giọng nghiêm trọng. “Họ có tổ chức, có quyền lực và có kế hoạch. Chúng ta phải chuẩn bị cho những bước tiếp theo.”

Lục Thanh gật đầu, ánh mắt sắc bén. Nàng hiểu rằng, cổ vật không chỉ là thử thách vật chất, mà còn là trò chơi trí tuệ và chiến lược. Mỗi bước đi, mỗi quyết định đều quan trọng, và nếu sơ suất, hậu quả sẽ không thể lường trước.

Đêm khuya, ngồi bên cửa sổ căn hộ, Lục Thanh ôm chặt cổ vật, ánh mắt chăm chú về phía thành phố. Trong lòng nàng, nỗi lo lắng và quyết tâm đan xen:

“Mọi bí mật chưa hé lộ, mọi âm mưu vẫn còn trong bóng tối. Hành trình này không chỉ là tìm hiểu, mà còn là chiến đấu, bảo vệ và giải mã sức mạnh cổ vật. Và mình sẽ không bỏ cuộc.”

Chiếc hộp bừng sáng yếu, phản chiếu trên tường phòng, nhắc nhở rằng: âm mưu, nguy hiểm và bí ẩn cổ vật vẫn đang rình rập, và Lục Thanh cùng Hàn Duy phải bước tiếp trên hành trình đầy thử thách phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×