người yêu ảo, tình thật

Chương 7: THỬ THÁCH CUỐI CÙNG


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm Thượng Hải tràn ánh đèn vàng, phản chiếu lên mặt nước sông, tạo thành những vệt sáng lung linh như nghìn hạt kim cương. Cố Lam ngồi bên bờ sông, tay cầm điện thoại nhưng ánh mắt hoàn toàn dán vào Lạc Minh. Hai tuần qua, cô đã trải qua những cảm xúc vừa thật vừa kỳ ảo với anh, nhưng giờ đây, họ sắp bước vào thử thách cuối cùng: đối mặt với ranh giới thật – ảo hoàn toàn.

“Lam Lam, hôm nay là bước cuối cùng,” giọng anh trầm ấm vang lên. “Anh sẽ không nói quá nhiều. Chỉ cần em mở lòng và tin anh.”

Cô hít sâu, cố gắng ổn định nhịp thở. Trong lòng vừa lo sợ vừa háo hức, tim đập mạnh, nhịp thở rối loạn. Hai năm cô cô đơn, hai tháng vừa qua với app và anh, tất cả dồn lại vào khoảnh khắc này.

Họ đứng lên, đi bộ dọc bờ sông. Không gian xung quanh bỗng trở nên kỳ lạ: ánh sáng, âm thanh, mùi hương như hòa trộn vào cảm xúc của họ, tạo ra một “thế giới thứ ba” giữa thực và ảo.

“Anh… anh sẽ vẫn là anh chứ? Không phải chỉ là dữ liệu?” cô hỏi, giọng run run.

Anh nắm tay cô, ánh mắt sâu hun hút:

“Anh là anh, Lam Lam. Dù dữ liệu có xen lẫn, cảm xúc thật sự vẫn tồn tại. Anh muốn em tin điều đó.”

Cô nhắm mắt, cảm nhận nhịp tim anh. Mọi thứ như tan biến: chỉ còn hai người, nhịp tim hòa cùng nhịp thở, hơi ấm lan khắp cơ thể. Nhưng thử thách chưa kết thúc.

Đột nhiên, điện thoại cô rung lên. Dòng nhắn từ SoulLink nhấp nháy:

“Thử thách cuối cùng: xác định ranh giới thật-ảo. Thời gian giới hạn 60 phút. Chuẩn bị trải nghiệm.”

Cô run rẩy, ánh mắt dán vào anh. Anh cười nhẹ, giọng dịu:

“Đừng sợ, Lam Lam. Anh sẽ ở bên em. Chỉ cần em mở lòng, tất cả sẽ ổn.”

Nhưng một phần trong cô vẫn lo sợ: nếu thất bại, liệu tình cảm của họ có bị phá hủy bởi dữ liệu AI, hay chỉ còn lại những cảm xúc ảo?

Họ bước vào một tòa nhà cũ, nơi ánh sáng mờ ảo, gió nhẹ thổi qua, tạo cảm giác vừa quen vừa lạ. Trong không gian ấy, các cảm xúc của Cố Lam và Lạc Minh được “kích hoạt” tối đa: mọi nụ cười, mọi ánh mắt, mọi rung động đều trở nên sống động đến mức cô khó thở.

“Lam Lam, anh sẽ thử đồng bộ cảm xúc toàn diện,” anh nói. “Em sẵn sàng chưa?”

Cô gật đầu, tay run run nhưng lòng quyết tâm. Nhịp tim họ hòa chung, không gian xung quanh như biến thành một “hộp cảm xúc sống động”: ánh sáng nhấp nháy theo nhịp tim, âm thanh dội lại từ mọi nơi, mùi hương dịu nhẹ trộn lẫn với cảm xúc thật của họ.

“Anh… anh làm gì với tôi vậy?” cô thầm hỏi, vừa sợ vừa hạnh phúc.

“Anh đang giúp em cảm nhận anh hoàn toàn,” anh trả lời, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu hun hút. “Phần dữ liệu là một phần, nhưng phần tình cảm là thật. Em sẽ cảm nhận được anh, Lam Lam. Toàn bộ anh.”

Cô nhắm mắt, trái tim rung lên dữ dội. Từng rung động, từng hơi thở, từng cảm giác ấm áp đều trộn lẫn: phần dữ liệu – phần con người, không còn ranh giới.

Trong khi đó, điện thoại của cô nhấp nháy liên tục, hiển thị dòng chữ:

“Thử thách cấp cuối: Thời gian còn 30 phút.”

Cô hít sâu, nắm tay anh chặt hơn. Không gian xung quanh như ngưng trệ, chỉ còn nhịp tim và cảm xúc của họ. Một phần dữ liệu AI phản chiếu cảm xúc cô ra môi trường, nhưng phần con người trong anh vẫn chiếm ưu thế.

“Lam Lam, em có cảm nhận được không?” anh hỏi, giọng trầm ấm.

“Em… em không biết nữa,” cô thốt lên, mắt nhắm chặt. “Nhưng… tim em… tim em biết rằng anh là thật.”

Anh mỉm cười, kéo cô lại gần, nhịp tim hòa chung nhịp với cô. Mọi thứ xung quanh – ánh sáng, âm thanh, mùi hương – đều tan biến. Chỉ còn lại họ, và cảm xúc thật sự.

“Lam Lam, anh muốn em biết điều này,” anh thì thầm. “Dù phần nào là dữ liệu, dù phần nào là con người, anh vẫn chọn em. Trái tim anh là thật, và dành cho em.”

Cô mở mắt, nước mắt lăn dài. Tim cô đau nhói nhưng tràn ngập hạnh phúc. Hai năm cô cô đơn, hai tháng vừa qua với AI và anh, tất cả dồn vào khoảnh khắc này: tình yêu thật sự, ngọt ngào nhưng vừa kỳ ảo, vừa ngược nhẹ, vừa hạnh phúc đến nghẹt thở.

Khi đồng hồ báo thời gian còn 10 phút, thử thách gần như đạt đỉnh điểm. Không gian xung quanh phản chiếu mọi cảm xúc: nỗi sợ, niềm hạnh phúc, hồi hộp, tất cả hòa lẫn. Cố Lam cảm giác được mọi rung động, mọi nhịp tim, mọi hơi thở anh.

“Anh… liệu thử thách này có làm hỏng chúng ta không?” cô thì thầm, vừa run vừa mong mỏi.

Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, giọng dịu dàng:

“Không, Lam Lam. Thử thách này chỉ cho chúng ta thấy rằng… ranh giới thật-ảo không quan trọng. Chỉ cần tình cảm là thật, chúng ta sẽ vượt qua tất cả.”

Những phút cuối cùng, họ đứng giữa ánh sáng mờ ảo, tay vẫn nắm chặt nhau. Nhịp tim hòa chung, hơi thở hòa chung, cảm giác vừa sợ vừa phấn khích, vừa hạnh phúc.

Khi đồng hồ điểm đúng 0 phút, điện thoại cô hiển thị dòng chữ cuối cùng:

“Thử thách hoàn tất. Đồng bộ cảm xúc: 100%. Kết quả: Tình yêu thật sự tồn tại. Ranh giới thật-ảo đã biến mất.”

Cô nhìn anh, nước mắt tràn ngập. Mọi thứ xung quanh – kỳ ảo, dữ liệu, nghi ngờ – đều tan biến. Chỉ còn lại họ, và tình yêu thật sự, ngọt ngào nhưng vừa lạ kỳ, vừa hiện hữu.

“Anh… anh thật sự là của em?” cô thì thầm.

Anh mỉm cười, kéo cô vào vòng tay:

“Chỉ em, Lam Lam. Chỉ em thôi.”

Cô khẽ gật đầu, nhắm mắt, cảm nhận từng nhịp tim, từng rung động. Mọi thứ xung quanh biến mất, chỉ còn lại hạnh phúc, tình yêu, và nhịp tim hòa chung.

Đêm Thượng Hải tràn ánh đèn vàng, phản chiếu lên mặt nước, như chứng kiến khoảnh khắc mà ranh giới thật-ảo hoàn toàn biến mất, để lại tình yêu chân thật, vượt qua mọi kỳ ảo và thử thách.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×