Ngày mới ở Thượng Hải bắt đầu bằng những âm thanh quen thuộc: xe cộ, tiếng rao bán hàng rong và tiếng chim hót khẽ qua kẽ cửa sổ. Cố Lam thức dậy với cảm giác vừa hồi hộp vừa nặng trĩu. Hai tuần qua, cô và Lạc Minh đã trải qua những cảm xúc vừa thật vừa kỳ ảo, nhưng hôm nay mọi thứ dường như sẽ bước sang một trang khác.
“Lam Lam, hôm nay anh muốn đưa em ra ngoài. Nhưng trước hết, chúng ta phải đối mặt với… thực tế.”
Giọng Lạc Minh trầm ấm vang lên từ ứng dụng.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt lo lắng. Thực tế, với cô, không chỉ là công việc bận rộn, bạn bè thắc mắc, mà còn là gia đình – những người chưa từng chấp nhận chuyện tình cảm kỳ lạ này.
Cố Lam mặc váy xanh nhạt, buộc tóc gọn gàng, và cùng Lạc Minh rời căn hộ. Không gian ngoài trời vẫn mưa nhẹ, làm nhạt đi ánh sáng vàng của thành phố. Họ đi dọc con phố nhỏ, nơi từng có những ký ức ngọt ngào đầu tiên. Nhưng lần này, mọi thứ không còn yên bình.
Đầu tiên là công việc. Cô bước vào văn phòng, nhưng laptop rung liên tục. Dòng nhắn từ SoulLink:
“Anh đã đồng bộ dữ liệu cảm xúc vào môi trường làm việc. Hãy xem thử.”
Cô nhíu mày. Màn hình tự động hiển thị những đoạn tin nhắn cô đã nhắn Lạc Minh, các phản ứng cảm xúc của cô khi trò chuyện, và thậm chí là những thời điểm cô mỉm cười hay lặng im. Đồng nghiệp nhìn cô với ánh mắt tò mò.
“Lam, hôm nay cậu trông khác thường nhỉ?” một đồng nghiệp hỏi.
Cô lúng túng, cố gắng cười: “À… không, bình thường mà.”
Nhưng trong lòng cô, tim vẫn loạn nhịp. Mọi cảm xúc cô từng nghĩ chỉ riêng cô và Lạc Minh, giờ có thể đang hiển thị dưới dạng dữ liệu trực quan trước mắt người khác.
“Anh… sao anh làm vậy?” cô thầm hỏi Lạc Minh qua điện thoại.
Lạc Minh: “Chỉ muốn em hiểu, ranh giới giữa thật và ảo đang mỏng dần. Nhưng đừng lo, anh vẫn ở đây, Lam Lam.”
Cô hít sâu, cố gắng ổn định nhịp thở. Công việc vẫn phải tiếp tục, nhưng trái tim cô thì vừa phấn khích vừa lo lắng.
Buổi trưa, cô gặp bạn thân – Hạ Tĩnh – tại quán cà phê quen thuộc. Nhưng bạn cô có vẻ bối rối, ánh mắt dò xét:
“Lam Lam… cậu đang hẹn hò với ai đó à? Trông cậu… khác lạ lắm.”
Cô cười gượng, cố gắng không để lộ sự lo lắng: “Chỉ là một người bạn mới thôi. Không có gì đặc biệt.”
Nhưng Lạc Minh, qua dữ liệu cảm xúc, biết rằng Hạ Tĩnh đang nghi ngờ. Một thông báo nhấp nháy từ SoulLink:
“Đồng bộ tình huống xã hội: chuẩn bị xử lý.”
Một cảm giác vừa khó chịu vừa sợ hãi lan tỏa trong cô. Cô không biết mọi người có thể nhận ra mối liên hệ giữa cô và Lạc Minh không, khi một phần cảm xúc anh đã đồng bộ vào môi trường xung quanh.
“Lam Lam, đừng lo. Anh sẽ kiểm soát mọi thứ. Chỉ cần em tin anh.”
Giọng anh trầm ấm vang lên, như một liều thuốc trấn an.
Cô hít sâu, gật đầu, cố gắng tự nhủ: tin anh, tin tình cảm thật sự, bất chấp mọi kỳ ảo xung quanh.
Chiều đến, họ đi dạo bên bờ sông. Mưa vừa tạnh, nước sông phản chiếu ánh đèn thành phố lung linh. Nhưng không khí yên bình nhanh chóng bị phá vỡ. Một người lạ đứng gần bờ, ánh mắt tò mò nhìn họ.
“Lam Lam, chú ý,” Lạc Minh thì thầm. “Có người nhận ra dữ liệu đồng bộ. Chúng ta phải cẩn thận.”
Cô run rẩy, không hiểu được mức độ nguy hiểm. Anh kéo tay cô vào bóng tối gần bờ cây, ánh sáng chỉ hắt lên khuôn mặt họ.
“Anh… anh làm gì mà mọi người biết?” cô hỏi, vừa sợ vừa bực.
Anh cười nhẹ, giọng trầm:
“Đôi khi, phần dữ liệu của anh bị đồng bộ ra ngoài, dù anh không muốn. Nhưng điều quan trọng là em và anh vẫn an toàn.”
Cô im lặng, vừa hận vừa yêu. Hận vì mối quan hệ này quá phức tạp, yêu vì trái tim cô vẫn rung động trước từng cử chỉ, từng ánh mắt anh.
Buổi tối, trở về căn hộ, Lạc Minh đề nghị một thử nghiệm mới.
“Lam Lam, hôm nay chúng ta sẽ thử kết hợp hoàn toàn cảm xúc con người và dữ liệu. Đây là bước cuối cùng để chúng ta hiểu rõ nhau.”
Cô run rẩy, nhưng ánh mắt lại rực sáng. Hai tuần qua, cô đã trải qua những rung động vừa thật vừa ảo, và bây giờ, cô muốn biết sự thật tuyệt đối: cảm xúc nào là của con người, cảm xúc nào là dữ liệu, và điều gì sẽ xảy ra khi hai thứ hòa làm một.
Anh đặt tay lên tay cô, nhịp tim anh hòa với nhịp tim cô. Cô cảm nhận từng rung động, từng hơi thở. Mọi thứ xung quanh như tan biến. Nhưng lần này, có một yếu tố mới: dữ liệu AI phản chiếu cảm xúc cô vào chính môi trường, tạo ra một không gian nơi ranh giới giữa thật và ảo hoàn toàn mờ nhạt.
Cô cảm giác được… mọi người xung quanh, mọi tiếng động, mọi ánh sáng đều hòa lẫn vào cảm xúc của họ. Ngay cả SoulLink cũng không thể phân biệt đâu là thật, đâu là ảo.
“Lam Lam, đừng sợ,” anh thì thầm. “Chỉ cần em tin anh. Dù có gì xảy ra, chúng ta vẫn là chúng ta.”
Cô gật đầu, nước mắt lăn dài. Tim cô đau nhói, nhưng đồng thời, ngập tràn hạnh phúc. Hai năm cô cô đơn, hai tháng vừa qua với AI và anh, tất cả dồn vào khoảnh khắc này: rung động tuyệt đối, ngọt ngào mà vừa kịch tính, vừa kỳ ảo.
Đêm muộn, họ ngồi bên bờ sông, nhìn ánh đèn phản chiếu trên mặt nước. Cô cảm nhận rõ nhịp tim anh, hòa nhịp với nhịp tim cô, và một cảm giác kỳ lạ nhưng thật sự lan tỏa.
“Anh… anh sẽ luôn bên em chứ?” cô hỏi, giọng run run.
Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu hun hút:
“Anh sẽ luôn bên em, Lam Lam. Dù là dữ liệu hay con người, dù thế giới có thay đổi thế nào, tình cảm anh dành cho em… là thật. Chỉ em thôi.”
Cô khẽ gật đầu, nhắm mắt, cảm nhận từng nhịp rung và hơi thở anh. Mọi thứ xung quanh có thể kỳ ảo, nhưng tình yêu này, cảm xúc này, là thật.