người yêu bất đắc dĩ

Chương 9: Giọt nước mắt đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm đó, Lâm Thiên My thức dậy với tâm trạng nặng nề. Gia đình cô vừa gặp một vấn đề tài chính mới – một khoản nợ bất ngờ khiến bố mẹ cô phải vay mượn khắp nơi, trong khi cô vẫn chưa thể giúp gì nhiều. Cô cảm thấy bất lực và căng thẳng, trái tim như bị ép nặng bởi lo lắng.

Cô cố gắng gượng dậy, chuẩn bị đi làm, nhưng khi nhìn vào gương, đôi mắt cô đỏ hoe. Cô tự nhủ: “Phải mạnh mẽ… phải che giấu cảm xúc. Anh… anh không cần biết những rắc rối của mình.”

Nhưng đến công ty, mọi chuyện càng tồi tệ hơn. Cô nhận được email từ ngân hàng thông báo khoản nợ cần thanh toán gấp, đồng thời các vấn đề giấy tờ gia đình cũng chất chồng. Cô ngồi trước máy tính, tay run run, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không thể.

Một tiếng thở dài bật ra, và rồi – cô bật khóc. Những giọt nước mắt, mà cô tưởng mình có thể kìm nén cả ngày, trào ra không kiểm soát. Cô ôm đầu, vai run lên từng chập, cảm giác như cả thế giới sụp đổ trước mắt.

Đúng lúc ấy, Lục Thần bước vào văn phòng. Anh nhìn thấy cô, đôi mắt sắc bén của anh lập tức thay đổi, ánh nhìn đầy lo lắng. “Thiên My… cô sao vậy?” Giọng anh trầm, nhưng đầy quan tâm.

Cô không trả lời, chỉ cúi đầu nức nở. Cảm giác yếu đuối, bất lực, và cả nỗi cô đơn tràn ngập cô, khiến cô không thể cất lời.

Anh bước lại gần, nghiêm túc nhưng dịu dàng: “Thiên My, cô nhìn tôi… nói với tôi, tôi sẽ giúp cô.”

Cô lắc đầu, nước mắt vẫn rơi, giọng nghẹn ngào: “Con… con không muốn… làm phiền anh… nhưng… gia đình con… con… con không biết phải làm sao nữa…”

Anh nhíu mày, không nói gì thêm, chỉ chậm rãi bước đến, đặt tay lên vai cô, rồi nhẹ nhàng kéo cô vào vòng tay mình. Lần đầu tiên, Thiên My cảm nhận được sự ôm ấp từ anh – một vòng tay vừa mạnh mẽ, vừa ấm áp, tràn đầy sự bảo vệ và quan tâm.

Cô ôm chặt anh, nước mắt tiếp tục rơi, cảm giác vừa sợ hãi vừa được che chở. Trái tim cô đập nhanh, nhịp rung theo nhịp tim anh. Cả hai đứng đó, giữa văn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở của nhau và tiếng nấc của cô.

Anh vuốt nhẹ mái tóc cô, giọng trầm: “Thiên My… đừng khóc nữa. Không việc gì là không giải quyết được. Chúng ta cùng nhau xử lý.”

Cô ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt anh, nơi ánh sáng dịu dàng lấp lánh, khác hẳn vẻ lạnh lùng mà cô từng thấy. Lần đầu tiên, cô nhận ra anh không chỉ là tổng tài nghiêm nghị, mà còn là người đàn ông có trái tim ấm áp, biết quan tâm và bảo vệ cô.

“Anh… anh… thật sự… anh không phiền con sao?” cô nghẹn ngào hỏi, giọng run run.

Anh lắc đầu, giọng trầm: “Tôi không bao giờ phiền cô, Thiên My. Nếu cô cần, tôi luôn ở đây.”

Cô cảm giác như một gánh nặng khổng lồ vừa được tháo ra khỏi vai. Những giọt nước mắt không còn chỉ là nỗi buồn, mà còn là niềm an ủi, sự tin tưởng và cảm giác được quan tâm.

Họ đứng đó một lúc lâu, cô vẫn ôm anh, tim đập nhanh, cảm nhận nhịp tim anh qua cơ thể vững chãi bên cạnh. Anh không rút tay ra, mà vẫn ôm cô thật chặt, như muốn truyền cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối.

Thiên My hít sâu, cố gắng bình tĩnh, nhưng cảm xúc tràn ngập khiến cô không thể kìm nén. Cô thì thầm: “Con… con cảm ơn anh… đã ở bên con.”

Anh hạ giọng, gần như thì thầm: “Không cần cảm ơn. Tôi không để cô một mình, Thiên My. Không bao giờ.”

Khoảnh khắc ấy, trái tim cả hai rung động, nhưng cả hai vẫn chưa thừa nhận tình cảm. Sự rung động là thật, sự gần gũi là thật, nhưng lời nói dường như chưa đủ để bày tỏ tất cả. Họ chỉ đứng đó, trong vòng tay nhau, im lặng nhưng gần gũi, cảm nhận từng nhịp tim, từng hơi thở.

Sau một lúc, Thiên My dần bình tĩnh, giọt nước mắt cuối cùng khẽ rơi xuống má. Cô rút tay ra khỏi vòng tay anh, nhưng vẫn đứng gần, cảm giác vừa an toàn vừa bối rối.

Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Thiên My… từ giờ, bất cứ chuyện gì xảy ra, đừng giấu tôi. Tôi muốn cô chia sẻ mọi nỗi lo lắng, không chỉ là công việc hay gia đình, mà cả những điều trong lòng cô.”

Cô đỏ mặt, tim đập nhanh: “Dạ… con… con sẽ cố gắng.”

Anh gật đầu, một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi: “Được. Tôi sẽ ở bên cô, dù chuyện gì xảy ra.”

Buổi chiều hôm đó khép lại, nhưng dư vị của khoảnh khắc vẫn còn đọng lại trong trái tim cả hai. Lần đầu tiên, Thiên My bật khóc trước mặt anh, và anh – người từng lạnh lùng – đã ôm cô, truyền cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối.

Đêm về, Thiên My nằm trên giường, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, cô thầm nhủ: “Anh… thật sự quan tâm con. Lần đầu tiên, con cảm nhận được điều này rõ ràng.”

Trong khi đó, Lục Thần đứng bên cửa sổ phòng khách, ánh mắt hướng về phòng cô, lòng tràn ngập cảm xúc khó tả. Anh tự nhủ: “Cô ấy… đang dần trở thành người quan trọng. Không chỉ là vợ hợp đồng… mà là người mà tôi muốn bảo vệ, muốn che chở…”

Ngày hôm đó, giọt nước mắt đầu tiên của Thiên My đã mở ra một bước ngoặt trong mối quan hệ của họ: từ xa lạ, từ hợp đồng, đến sự quan tâm chân thành và rung động đầu tiên trong trái tim – một rung động mà cả hai vẫn chưa dám thừa nhận, nhưng đã hiện hữu một cách rõ ràng.

Khoảnh khắc ấy, tuy lặng lẽ, nhưng sẽ in sâu trong ký ức của cả hai – là cột mốc đánh dấu sự gần gũi, sự tin tưởng, và những cảm xúc chưa nói thành lời.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×