người yêu bất đắc dĩ

Chương 8: Ngày mưa định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm ấy, trời bắt đầu đổ mưa rào. Lâm Thiên My rút áo mưa, vội vã chạy từ công ty ra bãi đậu xe. Cơn mưa bất ngờ khiến mọi thứ xung quanh cô trở nên ướt sũng, và cô cảm thấy vừa bối rối vừa khó chịu. Đường phố đông đúc, dòng người vội vã bước qua, nhưng cô vẫn không khỏi lo lắng cho chiếc xe máy vừa mua được vài tháng.

Cô vừa đẩy xe vừa chú ý quan sát xung quanh, cố gắng tránh những vũng nước lớn, nhưng bất ngờ, một chiếc xe ô tô phóng nhanh qua gần vỉa hè khiến cô giật mình, trượt chân. Chiếc xe máy nghiêng, gần như ngã về phía cô.

“Cẩn thận!” một giọng nói trầm vang lên bên tai cô, cùng lúc đó một cánh tay vững chắc nắm lấy tay lái xe, kéo chiếc xe khỏi nguy hiểm.

Thiên My quay đầu lại, mắt mở to, tim đập nhanh. Trước mặt cô là Lục Thần, áo khoác đen ướt sũng, nhưng ánh mắt anh sắc lạnh nhưng tràn đầy lo lắng: “Thiên My, cô sao rồi?”

Cô ngạc nhiên, vừa sững sờ vừa run rẩy: “Dạ… dạ… con… con ổn ạ… cảm ơn anh.”

Anh kéo cô ra khỏi vũng nước, giữ tay cô thật chắc: “Cẩn thận hơn chút. Lần sau, đừng để tình huống nguy hiểm như thế xảy ra nữa.” Giọng anh trầm, nhưng không còn lạnh lùng.

Thiên My cảm giác tim mình nhói lên. Lần đầu tiên, cô nhận thấy sự lo lắng thật sự trong ánh mắt anh – khác hẳn với những lời nói nghiêm nghị hay thái độ lạnh lùng thường ngày. Cảm giác ấm áp tràn ngập, khiến cô bối rối.

Mưa vẫn rơi xối xả, nhưng Lục Thần không rời mắt khỏi cô. Anh cầm chiếc ô che cho cả hai, và họ bước chậm rãi về phía xe của cô. Trên đường, cô lúng túng: “Dạ… hôm nay mưa… anh… sao lại đến kịp thế ạ?”

Anh nhìn cô, ánh mắt sắc bén nhưng dịu đi: “Tôi vừa có việc qua gần đây, nhìn thấy cô, không thể để cô gặp nguy hiểm.”

Cô ngạc nhiên, tim đập nhanh. Lời nói giản đơn, nhưng chứa đựng sự quan tâm thật sự. Cô không biết nên nói gì, chỉ biết cúi đầu im lặng, lòng tràn ngập cảm xúc khó tả.

Khi họ đến xe, Lục Thần cẩn thận chỉnh lại áo mưa, rồi nhìn cô: “Cô ướt hết rồi. Chúng ta nên về biệt thự ngay. Tôi sẽ lái xe đưa cô về.”

Thiên My ngạc nhiên, nhưng không dám từ chối. Cô leo lên ghế sau xe, ôm chặt áo khoác, cảm giác tim mình vừa hồi hộp vừa ấm áp. Anh nổ máy, xe lao đi giữa mưa tầm tã, tiếng mưa đập lên mái xe, gió thổi mạnh, nhưng cảm giác bên anh khiến cô an tâm.

Trên đường về, họ không nói nhiều. Khoảng cách giữa hai người gần hơn bao giờ hết. Thiên My cảm nhận được nhịp tim mình đập nhanh, và cả anh cũng vậy, dù anh vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, lạnh lùng bên ngoài.

Khi về đến biệt thự, Lục Thần đưa cô vào phòng khách, lấy khăn tắm cho cô lau khô tóc và quần áo ướt sũng. Ánh mắt anh chăm chú nhìn cô, hành động nhẹ nhàng nhưng đầy quan tâm.

“Anh… anh không sao chứ?” cô hỏi, giọng run run.

Anh lắc đầu: “Tôi ổn. Cô mới là người cần quan tâm.” Giọng anh trầm, chứa chút khó tả.

Cô đỏ mặt, cảm giác vừa xấu hổ vừa hạnh phúc. Lần đầu tiên, cô được quan tâm đến mức này, từ một người mà trước đây cô chỉ biết là lạnh lùng và nghiêm nghị.

Sau khi lau khô, anh đưa cô vào phòng, bảo cô thay quần áo khô. Thiên My vừa thay đồ vừa lặng lẽ quan sát anh. Anh đứng ngoài cửa, dáng người vững chãi, ánh mắt sắc nhưng dịu dàng. Cô tự nhủ: “Anh… thật sự quan tâm mình. Không chỉ lời nói, mà cả hành động.”

Buổi tối đó, cơn mưa vẫn rơi ngoài trời, nhưng trong căn biệt thự, không khí ấm áp hơn bao giờ hết. Thiên My ngồi trên ghế sofa, lặng lẽ nhâm nhi tách trà nóng. Anh ngồi đối diện, ánh mắt thoáng dịu dàng, nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm nghị đặc trưng.

Cô thầm nghĩ về khoảnh khắc trên đường, khi anh cứu cô khỏi tai nạn nhỏ. Tim cô vẫn đập nhanh mỗi khi nhớ lại, cảm giác vừa sợ vừa hạnh phúc. Lần đầu tiên, cô cảm nhận được sự gần gũi thật sự – một sự quan tâm chân thành mà không lời nào có thể diễn tả hết.

Anh quan sát cô một lúc lâu, rồi nói: “Thiên My, hôm nay… tôi không muốn cô gặp nguy hiểm nữa. Không chỉ vì trách nhiệm, mà còn vì… tôi không muốn thấy cô tổn thương.”

Cô sững sờ, tim nhói lên. Lần đầu tiên, anh thừa nhận sự quan tâm một cách trực tiếp, không giấu giếm hay lạnh lùng. Cô không biết nên trả lời thế nào, chỉ biết nhìn anh, lòng dậy lên cảm giác vừa ấm áp vừa bối rối.

Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa họ như rút ngắn lại. Cả hai lặng yên, chỉ còn tiếng mưa rơi đều đều bên ngoài cửa sổ. Không ai thừa nhận tình cảm, nhưng sự gần gũi, sự quan tâm, và cả sự lo lắng lặng lẽ, khiến trái tim hai người rung động.

Thiên My nhấm nháp tách trà, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô tự nhủ: “Anh… không hẳn là người lạnh lùng như mình tưởng. Có lẽ… mình đang bắt đầu cảm nhận được trái tim anh.”

Lục Thần đứng dậy, đi lại gần cô, ánh mắt sắc nhưng dịu dàng: “Thiên My, từ nay… khi mưa, cô phải cẩn thận hơn. Nếu cần, tôi sẽ luôn ở bên cô.”

Cô đỏ mặt, tim đập nhanh. “Dạ… con… con biết rồi ạ.”

Họ ngồi bên nhau, không nói thêm lời nào, nhưng trong không khí yên lặng ấy, cảm xúc giữa hai người bắt đầu dâng trào. Khoảnh khắc này không cần lời nói, chỉ là ánh mắt, hành động, và sự hiện diện của nhau.

Cơn mưa ngoài trời tiếp tục rơi, nhưng trong căn biệt thự, hai con người trái ngược đang dần nhận ra một sự thật: họ không chỉ là vợ chồng hợp đồng, mà còn là những người quan tâm và cần nhau, dù chưa sẵn sàng thừa nhận tình cảm.

Ngày hôm đó khép lại, nhưng dư vị của khoảnh khắc định mệnh vẫn còn đọng lại trong trái tim họ. Thiên My cảm nhận được sự ấm áp và an toàn bên anh, còn Lục Thần nhận ra rằng, cô đang dần trở thành người quan trọng hơn anh từng tưởng.

Một ngày mưa, một khoảnh khắc cứu nguy, đã mở ra một chương mới trong mối quan hệ của họ: gần gũi hơn, chân thành hơn, và đầy những cảm xúc chưa được thừa nhận.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×