Dự án đang tiến triển căng thẳng, mỗi ngày trôi qua đều là một cuộc đua về thời gian và kết quả. Hà Linh gần như sống trong văn phòng, luôn đảm bảo mọi chi tiết được tính toán tỉ mỉ, nhưng cũng chính vì thế mà áp lực tích tụ ngày một nhiều.
Buổi tối hôm ấy, cô vẫn còn ở lại kiểm tra báo cáo cuối cùng. Văn phòng vắng lặng, chỉ còn ánh đèn trắng chiếu trên bàn giấy, tạo nên một không gian vừa cô độc vừa căng thẳng. Cô cúi xuống đọc số liệu, tay run nhẹ vì mệt mỏi.
Bỗng nhiên, một bóng người xuất hiện sau lưng cô. “Cô vẫn chưa về sao?” giọng Dương Khải trầm, gần như hòa với âm thanh gõ bàn phím.
Hà Linh giật mình, quay lại: “Anh… anh cũng còn ở đây?” Cô cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng tim đập nhanh không thể giấu.
Anh bước lại gần, ánh mắt chăm chú quan sát từng dòng số liệu trên màn hình máy tính. “Dự án cần sự hoàn hảo. Tôi không muốn có bất kỳ sai sót nào,” anh nói, giọng vừa nghiêm nghị vừa… ấm áp một cách khó hiểu.
Khoảnh khắc ấy, không gian dường như thu hẹp lại. Cô cảm nhận rõ hơi thở anh, tim cô rối loạn. Hà Linh hít sâu, cố gắng tập trung: “Tôi biết. Tôi sẽ hoàn tất.”
Dương Khải ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, không rời. “Linh… sao cô vẫn để mình bị cuốn vào công việc đến mức quên nghỉ ngơi?” giọng anh trầm, gần như trách móc nhưng lại đầy lo lắng.
Hà Linh lắc đầu, vừa mệt vừa căng thẳng: “Công việc… quan trọng. Chúng ta cần đảm bảo dự án thành công.”
Anh tiến lại gần hơn, cúi xuống, gần như thì thầm: “Quan trọng, nhưng cô cũng quan trọng không kém.”
Cô giật mình, tim như vỡ vụn. Ánh mắt anh, khoảng cách gần đến mức cô có thể cảm nhận hơi thở anh trên da, khiến cô vừa muốn rút lui vừa không thể làm gì. “Anh… đừng…” cô thốt ra, giọng run nhẹ, nhưng anh không dừng lại.
Dương Khải nhẹ nhàng đặt tay lên bàn, gần chạm vào tay cô. “Tôi biết cô sợ. Nhưng tôi muốn cô hiểu rằng… tôi không hại cô. Tôi chỉ… muốn gần cô hơn, ít nhất là một lần,” anh nói, giọng trầm, đầy cảm xúc mà bình thường anh chưa từng thể hiện.
Hà Linh khẽ nhắm mắt, tim đập loạn nhịp. Áp lực công việc, cảm giác thù hận xen lẫn tình yêu, và cả sự mệt mỏi kéo dài bỗng chốc khiến cô mềm nhũn. Cô không kịp phản ứng khi anh nhẹ nhàng chạm vào tay cô, khoảng cách giữa họ quá gần, quá nguy hiểm.
Một tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ khoảnh khắc căng thẳng. Cả hai giật mình. Anh lùi lại một chút, ánh mắt vẫn dõi theo cô. “Cô cần nghỉ ngơi. Ngày mai còn dài,” anh nói, giọng trầm, mang theo một chút mỉa mai quen thuộc nhưng cũng đầy quan tâm.
Hà Linh thở dài, cố gượng dậy: “Đúng, tôi cần… nghỉ ngơi.” Cô cầm cặp tài liệu, bước ra khỏi văn phòng, nhưng tim cô vẫn loạn nhịp, đầu óc mơ hồ.
Dưới ánh đèn đường vắng, cô tự nhủ: “Tôi phải kiềm chế. Anh là đối thủ… và cũng là người từng làm tôi đau khổ. Nhưng sao… tim tôi vẫn phản bội tôi?”
Còn ở văn phòng, Dương Khải đứng nhìn cô ra khỏi cửa, nụ cười bí ẩn trên môi. Anh biết cả hai đang chơi trò chơi nguy hiểm, vừa thù vừa yêu, nhưng anh không hề muốn rời xa. Và trong lòng, một quyết tâm nhen nhóm: dù phải chiến đấu, dù phải vượt qua mọi rào cản, anh sẽ chiếm lại trái tim cô – bằng bất cứ giá nào.
Đêm đó, cả hai chìm trong những suy nghĩ riêng. Một dự án tưởng chừng đơn giản đã biến thành cuộc chiến cảm xúc, nơi họ vừa là đối thủ vừa là người khiến nhau mềm lòng. Mọi ranh giới bị phá vỡ, mọi cảm xúc bị thử thách, và cả hai đều biết rằng, con đường phía trước sẽ không hề dễ dàng.