Dự án đang đến giai đoạn quyết định, cả hai bên đều chịu áp lực cực lớn. Buổi tối hôm ấy, công ty tổ chức một buổi tiệc nhỏ kỷ niệm thành công một phần của dự án, nhưng với Hà Linh, nó không còn là sự kiện vui vẻ. Cô biết Dương Khải sẽ có mặt, và không khí “vừa thù vừa yêu” sẽ trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.
Khi bước vào sảnh tiệc sang trọng, ánh đèn vàng dịu chiếu lên khuôn mặt mọi người, làm bầu không khí thêm phần ấm áp. Nhưng Hà Linh chỉ để mắt đến một người: Dương Khải. Anh đứng giữa đám đông, vẫn lịch lãm, vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt khi chạm vào cô lại mang theo một tia lửa khó cưỡng.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, trao nụ cười xã giao với đồng nghiệp, nhưng từng bước đi của cô dường như đều bị anh theo dõi. Và rồi, anh xuất hiện ngay trước mặt cô, tay cầm một ly rượu, nụ cười vừa khiêu khích vừa… thân quen.
“Cô vẫn nghiêm túc như mọi khi,” anh nói, giọng trầm, gần như là lời nhận xét nhưng cũng là thách thức.
“Còn anh, vẫn lạnh lùng như xưa,” cô đáp, giọng vừa nhẹ nhàng vừa có phần căng thẳng.
Anh tiến lại gần, khoảng cách giữa họ chỉ còn một bước chân. “Đêm nay… chúng ta không phải bàn công việc. Tôi muốn cô để mình thấy con người thật của cô, Linh à,” anh thì thầm, giọng thấp, rung động nhưng đầy quyền lực.
Hà Linh cảm thấy tim mình như muốn vỡ ra. Cô muốn lùi lại, nhưng mọi cơ thể dường như không nghe lời. Ánh mắt anh, hơi thở anh, tất cả đều như nam châm kéo cô lại gần.
Chỉ một khoảnh khắc vô tình, tay họ chạm nhau khi cùng nhấc ly rượu. Điện chạy qua cơ thể cô, một cảm giác vừa sợ vừa khát khao. Dương Khải nắm tay cô, kéo nhẹ cô ra một góc yên tĩnh hơn.
“Anh… đừng…” cô thốt ra, giọng run, nhưng ánh mắt lại không thể rời anh.
Anh cúi xuống, gần như thì thầm vào tai cô: “Linh… tôi biết cô sợ. Nhưng tôi không muốn che giấu cảm xúc này nữa. Tôi muốn… chúng ta thử một lần, dù chỉ là một đêm để hiểu nhau.”
Hà Linh đứng lặng, tim đập nhanh, đối mặt với cám dỗ. Mọi lý trí đều hét lên: “Đừng! Anh là đối thủ, là người từng làm em đau!” Nhưng trái tim, cơ thể, và cảm xúc lại phản bội cô. Một cơn gió ấm từ gần anh khiến cô mềm nhũn, không còn sức chống cự.
Dương Khải nghiêng người, chạm môi cô trong một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực, như thấm đẫm tất cả cảm xúc mà anh từng kìm nén. Hà Linh giật mình, rồi từ từ đáp lại, sự ngượng ngùng xen lẫn khao khát. Cả hai đứng trong góc phòng, cách xa ánh mắt của mọi người nhưng gần nhau hơn bao giờ hết.
Khi rút ra, cả hai nhìn nhau, thở hổn hển nhưng ánh mắt lại chứa đựng sự thừa nhận. “Chỉ một lần thôi,” Hà Linh thì thầm, giọng run nhưng quyết tâm, “Chỉ để chúng ta hiểu… cảm xúc còn lại.”
Anh mỉm cười, nhẹ nhàng nắm tay cô: “Một lần, nhưng tôi tin, đây mới là khởi đầu thực sự.”
Bên ngoài, tiếng nhạc, tiếng cười vẫn vang lên, nhưng với họ, cả thế giới dường như chỉ còn hai người. Một đêm đầy cám dỗ, đầy cảm xúc vừa ngọt ngào vừa nguy hiểm, phá vỡ mọi rào cản giữa thù hận và tình yêu, đánh dấu bước ngoặt trong mối quan hệ vừa đối đầu vừa gắn bó.
Khi rời tiệc, Hà Linh bước đi với tâm trạng rối bời, vừa thèm muốn vừa sợ hãi. Cô biết, cảm xúc giữa họ sẽ không còn đơn giản. Một trò chơi nguy hiểm vừa bắt đầu, nơi tình yêu và thù hận đan xen, nơi mỗi cuộc gặp sẽ là một thử thách mới, và cả hai đều không thể thoát khỏi nhau.
Đêm đó, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, soi rõ hai con người vừa xa cách vừa gắn bó, bắt đầu một hành trình mà không ai có thể đoán trước được kết thúc.