người yêu cũ là đại thần game

Chương 3: Những rung động đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Lục Dạ thức dậy trong tâm trạng vừa phấn khích vừa lo lắng. Hình ảnh Hàn Thần hôm qua vẫn in đậm trong mắt cô: dáng người cao, ánh mắt xanh lạnh nhưng khiến cô khó lòng rời mắt, những cú nhấn skill chuẩn xác đến mức vừa hùng mạnh vừa đáng tin cậy. Cô ngồi trên giường, tay đặt lên chuột, lòng tự nhủ: “Mình phải bình tĩnh. Đây chỉ là game mà.” Nhưng sự thật, trái tim cô không hề bình tĩnh.

Sau khi ăn sáng vội vàng, Lục Dạ bật máy và đăng nhập vào Thiên Hạ Vô Song. Sảnh guild đã đông đúc, mọi người trao đổi kinh nghiệm, bàn kế hoạch vượt nhiệm vụ khó. Và như mọi ngày, dòng chữ quen thuộc xuất hiện:

"Chào Lục Dạ. Đến sảnh guild ngay."

Cô nhíu mày, nhận ra giọng điệu tin nhắn vẫn lạnh lùng nhưng đầy quyền lực. Tim cô đập nhanh, không chỉ vì game, mà còn vì cảm giác quen thuộc xen lẫn hồi hộp. Khi cô bước vào sảnh, Hàn Thần đã đứng đó, lưng thẳng, ánh mắt quét qua cả sảnh guild rồi dừng lại ở cô. Anh nhấn chat:

"Hôm nay, tôi sẽ cùng em làm nhiệm vụ khó. Chuẩn bị tinh thần."

Lục Dạ gật đầu, lòng rộn ràng, nhưng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: “Đúng là… khó mà giả vờ bình thường được trước anh ta.”

Nhiệm vụ hôm nay là “Đảo Hắc Nguyệt – Thám hiểm cấp cao”, nơi chỉ những người có kỹ năng tốt mới sống sót. Lục Dạ hơi run khi thấy bản đồ mở ra: rừng rậm, vực sâu, quái vật mạnh hơn nhiều so với nhiệm vụ trước. Hàn Thần bước tới, nhấn skill chuẩn xác, cười khẽ: “Đừng sợ. Chỉ cần nghe tôi.”

Cô cắn môi, theo sát anh. Mỗi bước đi, trái tim cô loạn nhịp. Không hiểu sao, chỉ cần anh đứng gần, cô có cảm giác vừa an toàn vừa bối rối. Trong quá trình vượt ải, Lục Dạ dần nâng skill, học cách né chiêu, kết hợp skill. Hàn Thần vẫn đứng cạnh, chỉ dẫn từng chiêu một, không bao giờ để cô gặp nguy hiểm.

Ở một góc khu rừng, cô bị một nhóm quái vật bao vây. Tim cô như nhảy ra khỏi lồng ngực. Đúng lúc, Hàn Thần xuất hiện, thanh kiếm sáng lên, quét sạch đám quái vật chỉ trong vài giây. “Cẩn thận hơn lần sau,” anh nhắn, giọng lạnh nhưng có chút gì đó khiến cô mềm lòng. Cô nhìn anh, thầm nghĩ: “Anh này… vừa đáng sợ, vừa khiến mình muốn dựa vào.”

Khi nhiệm vụ tạm thời kết thúc, họ đứng trên một cây cầu treo bắc qua thác nước ảo, ánh trăng chiếu xuống, phản chiếu trên dòng nước, tạo thành một khung cảnh vừa thơ mộng vừa hồi hộp. Hàn Thần quay sang cô, nhắn chat: “Hôm nay, em tiến bộ nhiều.”

Cô đỏ mặt, gõ vội: “V… vâng, nhờ anh chỉ dẫn.” Anh cười khẽ, ánh mắt nhìn cô như muốn nói nhiều điều nhưng không nói ra. Trái tim cô rung lên lần đầu tiên, nhận ra cảm xúc của mình với anh không đơn giản chỉ là ngưỡng mộ trong game nữa.

Trong khoảnh khắc ấy, Hàn Thần bỗng nhấn skill đặc biệt, tạo ra một vòng sáng bao quanh cô, vừa che chở vừa tạo hiệu ứng lung linh. Lục Dạ nhìn anh, vừa bất ngờ vừa tim đập mạnh. “Anh… sao lại làm vậy?” cô nhắn, mặt đỏ bừng. “Chỉ là muốn em an toàn,” anh trả lời, giọng nhẹ hơn mọi khi. Cô cảm giác tim mình gần như rơi khỏi lồng ngực. Lần đầu tiên, trong game và ngoài đời, cô nhận ra: mình không chỉ phụ thuộc vào anh vì kỹ năng, mà còn vì trái tim.

Khi nhiệm vụ kết thúc, Lục Dạ định offline thì đồng nghiệp mới của cô, Triệu Hân, bất ngờ nhắn: “Chào Lục Dạ, trưa nay uống cà phê không?” Cô ngập ngừng, không biết trả lời thế nào. Ngay lúc đó, Hàn Thần chat: “Ai là Triệu Hân?”

Cô định gõ: “Đồng nghiệp mới…” thì anh nhắn tiếp: “Đừng để người khác quá gần em.” Lục Dạ nhíu mày, vừa bối rối vừa bật cười: “Anh… ghen rồi à?” Anh không trả lời, chỉ hiện biểu tượng nháy mắt, khiến cô vừa khó chịu vừa thấy ấm áp. Đây là lần đầu tiên, ngoài đời, cô cảm nhận một chút ghen tuông từ người bạn trai cũ – hiện là đại thần trong game.

Cảm giác vừa hồi hộp, vừa ngọt ngào, vừa lạ lùng len lỏi khắp trái tim cô. Cô tự nhủ: “Chắc mình phải cẩn thận… cảm xúc này không đơn giản chỉ là game nữa.”

Khi offline, Lục Dạ ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh đèn ngoài phố, tay vẫn đặt trên bàn phím. Ngày hôm nay, cô không chỉ học được nhiều skill trong game, mà còn nhận ra trái tim mình đã thay đổi. Hình ảnh Hàn Thần đứng trên cây cầu, ánh mắt chăm chú theo dõi cô, nụ cười khẽ, vòng sáng bảo vệ quanh người… tất cả khiến cô không thể quên.

Cô mỉm cười, lòng nhói nhói nhưng ấm áp. Đây là lần đầu tiên, cô hiểu rằng trò chơi không chỉ là trò chơi, mà là nơi trái tim hai người bắt đầu rung động. Ngày thứ hai kết thúc, nhưng cuộc phiêu lưu – cả trong game và ngoài đời – mới chỉ bắt đầu. Và Lục Dạ biết, mình sẽ không thể quay lại như trước được nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×