Lục Dạ bật máy, ánh sáng từ màn hình chiếu lên khuôn mặt còn sót lại chút hồng do hồi hộp hôm qua. Cô hít một hơi dài, tay run run nhấn nút “Đăng nhập” lần nữa. Thế giới Thiên Hạ Vô Song lại hiện ra trước mắt, nhưng lần này, không còn cảm giác hoang mang như ngày đầu.
Cô đã vượt qua những thử thách tân thủ, đã thấy hình bóng Hàn Thần xuất hiện đúng lúc, cứu mình khỏi những quái vật dữ tợn. Nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng: ngoài đời, liệu người đứng sau cái nickname này có… là anh không?
Để tự trấn tĩnh, cô quyết định thử thách bản thân với nhiệm vụ nâng cao đầu tiên: “Thám hiểm Rừng Bạch Nguyệt – Thu thập 10 Lá Tinh Lệ”. Một nhiệm vụ tưởng dễ nhưng ẩn chứa nhiều cạm bẫy cho tân thủ.
Ngay khi bước vào rừng, màn hình nhấp nháy thông báo:
"Hình phạt sẽ xuất hiện nếu tự đi một mình. Hệ thống khuyên hợp tác cùng đồng minh."
Cô cắn môi, quyết định gọi Hàn Thần. Dòng chat hiện lên sau vài giây:
"Đợi tôi 5 phút, đang hoàn tất nhiệm vụ."
Cô gõ:
"Dạ, tôi chờ."
Thực ra, cô vừa mừng vừa hồi hộp. Không hiểu sao, mỗi lần nhìn thấy tên anh xuất hiện trên màn hình, tim cô đều loạn nhịp.
Rừng Bạch Nguyệt rậm rạp hơn cô tưởng, ánh sáng xuyên qua tán lá, tạo ra những đốm sáng nhảy múa. Lục Dạ vừa đi vừa thu thập Lá Tinh Lệ, tay chân dần quen với thao tác. Nhưng rồi… một đàn quái vật xuất hiện, nhanh hơn cô phản ứng.
"Ôi không!" cô kêu lên, chuẩn bị bị vây.
Ngay lúc đó, Hàn Thần xuất hiện, thanh kiếm ánh sáng vụt qua, tấn công quái vật chuẩn xác đến mức không còn kẽ hở.
"Cẩn thận, đừng tự lao vào," anh nhắn, giọng lạnh lùng nhưng có cảm giác bảo vệ kỳ lạ.
Cô thở dốc, vừa cảm kích vừa… xấu hổ. “Mình thật sự phụ thuộc quá mức vào anh rồi,” cô nghĩ thầm. Nhưng cô cũng biết, nếu không nhờ anh, rất có thể cô đã thất bại.
Họ đi tiếp, thu thập Lá Tinh Lệ. Lần này, Hàn Thần không chỉ đứng cạnh bảo vệ cô mà còn dạy cô cách né chiêu, chọn skill hiệu quả, khiến Lục Dạ học nhanh chóng.
"Nhanh lên, tránh chiêu này, sau đó dùng skill Bão Nguyệt," anh nhắn.
Cô gõ vội:
"Vâng, tôi nhớ rồi!"
Dần dần, Lục Dạ nhận ra, ngoài việc giúp cô, anh còn kiên nhẫn giảng giải, không giấu diếm kinh nghiệm. Từng chiêu từng chiêu, anh dạy cô cách tồn tại trong game, và trong mắt cô, hình ảnh “đại thần bá đạo” dần trở nên gần gũi, ấm áp.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cả hai trở về thị trấn chính. Hàn Thần nhắn:
"Tốt. Ngày mai, gặp nhau ở sảnh guild, tôi có chuyện muốn nói."
Lục Dạ nhíu mày, đoán già đoán non. Chuyện gì đây? Liệu anh muốn chỉ dạy thêm, hay… một chuyện khác?
Ngày hôm sau, cô có mặt tại sảnh guild đúng giờ. Không gian rộng lớn, ánh sáng chiếu qua cửa kính, phản chiếu lên nền đá sáng bóng. Các tân thủ, cao thủ đều tụ tập, trao đổi, trò chuyện rôm rả. Lục Dạ đứng lặng một bên, vừa lo lắng vừa hồi hộp.
Ngay khi cô định tìm chỗ ngồi, bóng người cao lớn xuất hiện phía sau.
"Đến đúng giờ, tốt lắm," giọng lạnh lùng nhưng trầm ấm.
Cô quay lại, tim bỗng đập mạnh. Hàn Thần. Và lần này, cô nhận ra khí chất ngoài đời anh cũng mạnh mẽ y như trong game. Không có áo choàng hay thanh kiếm ánh sáng, nhưng chỉ một cái nhìn, cô thấy anh là người… khó tiếp cận, vừa xa cách vừa thu hút.
Anh kéo cô ra một góc, nhắn nhỏ:
"Tôi biết danh tính ngoài đời của em."
Lục Dạ giật mình, mắt mở to:
"C… cái gì?!"
Anh mỉm cười, nhưng không nói thêm, chỉ nhấn mạnh:
"Đừng lo. Tôi không nói cho người khác biết. Nhưng chúng ta sẽ phải đối mặt với nhau, trong game và ngoài đời."
Cô không hiểu, nhưng cảm giác vừa sợ vừa hồi hộp khiến cô không thể nói gì. Từ sâu trong lòng, một cảm giác quen thuộc ùa về – đây chính là bạn trai cũ mà cô chưa từng nghĩ sẽ gặp lại.
Họ cùng tham gia nhiệm vụ guild, phải phối hợp để vượt qua hòn đảo thử thách cấp cao. Trong khi Lục Dạ còn bỡ ngỡ, Hàn Thần luôn đứng bên cạnh chỉ dẫn, hỗ trợ từng bước. Mỗi lần anh giải cứu cô khỏi nguy hiểm, tim cô lại nhảy lên, vừa cảm kích vừa bối rối.
Nhưng ngoài trò chơi, cuộc sống đời thực cũng bắt đầu đan xen drama: đồng nghiệp mới của cô bất ngờ xuất hiện, hỏi han thân mật. Lục Dạ thấy tim mình loạn nhịp, ánh mắt Hàn Thần dõi theo. Dòng chat hiện ra:
"Không được gần người khác quá, biết không?"
Cô đỏ mặt, cúi gằm xuống: “Sao anh lại ghen dữ vậy?”
Anh chỉ nhắn:
"Chỉ là… không muốn em gặp nguy hiểm thôi."
Những câu chữ ngắn gọn nhưng lại khiến cô cảm thấy ấm áp. Lục Dạ không biết, nhưng trái tim cô bắt đầu rung rinh, nhịp tim vừa hồi hộp vừa ngọt ngào, và cô nhận ra, hình ảnh “đại thần lạnh lùng” trong game giờ đã thấm vào đời thực, vừa gần gũi vừa khó nắm bắt.
Cuối ngày, khi nhiệm vụ kết thúc, cả hai đứng trên ban công sảnh guild, nhìn thành phố ảo lung linh ánh đèn. Anh nhắc nhở:
"Ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu nhiệm vụ khó hơn. Chuẩn bị tinh thần."
Cô nhìn anh, nở một nụ cười e lệ:
"Dạ, tôi sẽ cố gắng."
Bên ngoài trời đêm đã tối, nhưng trong lòng cô, ánh sáng từ màn hình và từ người đứng cạnh khiến cô cảm giác như được sưởi ấm. Một ngày đầu tiên quen với game kết thúc, nhưng trái tim cô đã bước vào một cuộc phiêu lưu khác – vừa hồi hộp, vừa ngọt ngào, vừa kỳ lạ, nơi bạn trai cũ, cũng chính là đại thần bá đạo, đang từng bước chiếm lại trái tim cô.