nguyên tông dị giới

Chương 1: Bí kíp thần bí


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mưa phùn rơi nhẹ trên thành phố phồn hoa, từng hạt nước mỏng manh đập lên mặt kính cửa sổ, trượt xuống như những giọt thời gian lặng lẽ. Lâm Tiểu Dương ngồi co ro trong phòng học chật hẹp của ký túc xá đại học, ánh đèn vàng vọt chiếu lên bộ mặt căng thẳng vì bài tập chưa hoàn thành. Ngoài trời, tiếng còi xe và mùi hương sương ẩm của mùa thu hòa quyện, nhưng trong lòng cậu, một cảm giác trống rỗng lạ thường cứ dâng lên.

Cậu là sinh viên năm hai chuyên ngành lịch sử, nhưng lại mê truyện kiếm hiệp và tu tiên đến mức… không thể ngồi yên. Mỗi tối, Lâm Tiểu Dương thường chìm vào thế giới của những cao thủ tu luyện, kiếm khí bạt ngàn, linh lực cuồn cuộn. Hôm nay, trong lúc sắp xếp lại đống sách cũ của mình, cậu tình cờ phát hiện một cuốn sách mà trước nay chưa từng thấy.

Cuốn sách nằm lẫn trong những tạp chí cổ, bìa da nâu cũ kỹ, trên đó chỉ vỏn vẹn vài chữ mờ nhòe:

“Nguyên Tông Bí Kinh”

Cậu nhíu mày, thốt lên: “Nguyên Tông? Nghe quen quen nhỉ…”

Bìa sách mềm mại nhưng cứng cáp, cầm lên thấy một luồng hơi lạnh phảng phất, như thể sách đang thở. Lâm Tiểu Dương run run lật trang đầu. Những ký tự bên trong không phải chữ Hán bình thường mà là những biểu tượng uốn lượn, ánh sáng huyền ảo thoắt ẩn thoắt hiện, như có sinh mệnh riêng.

Cậu chần chừ, nhưng niềm tò mò lấn át lý trí. “Chắc chỉ là một trò trang trí thôi…” cậu tự nhủ, nhưng khi vừa đọc thầm câu đầu tiên, một luồng sáng trắng như tia chớp từ trang sách bắn ra, quấn quanh hai tay cậu, kéo cậu ngã vào trong.

Lâm Tiểu Dương hét lên trong hoảng sợ, nhưng không có tiếng vang nào ngoài tiếng gió rít. Không gian xung quanh xoay tròn, từng hạt bụi, từng sợi ánh sáng bị xoáy vào một lốc xoáy trắng chói lòa. Cậu cảm giác cơ thể nặng trĩu, rồi… nhẹ bỗng, như rơi vào khoảng không vô tận.

Khi mở mắt, Lâm Tiểu Dương không còn ở phòng ký túc xá nữa. Trước mắt cậu là một cánh rừng kỳ lạ, nơi những cây cổ thụ cao vút, tán lá xanh biếc nhưng ánh sáng chiếu xuyên qua như những dải lụa vàng. Một dòng suối nhỏ chảy róc rách, nước trong veo, phản chiếu bầu trời tím mờ ảo của hoàng hôn.

“Đây… đâu?” Cậu lắp bắp, không tin vào mắt mình. Không gian xung quanh vừa thực vừa mơ, bầu không khí chứa đựng mùi hương của hoa dại và linh khí đặc biệt, khiến nhịp tim cậu đập nhanh hơn.

Bỗng nhiên, một tiếng gầm khẽ vang lên từ phía rừng sâu. Lâm Tiểu Dương cứng người, tim đập thình thịch. Một sinh vật to lớn, thân hình như rồng nhưng mang dáng vẻ loài mãnh thú, ánh mắt xanh biếc sáng rực hiện ra. Cậu giật mình, lùi lại mấy bước, cảm giác lạnh sống lưng lan tỏa.

“Không thể… mình thực sự đã xuyên không rồi sao?” Cậu tự hỏi, ngón tay run run chạm vào cuốn bí kíp trên tay. Sách vẫn phát ra ánh sáng mờ ảo, những ký tự như đang nhảy múa, dẫn dắt cậu theo một con đường kỳ ảo trong rừng.

Bất giác, một giọng nói vang lên trong đầu cậu, trầm ấm nhưng dứt khoát:

“Ngươi là người được chọn, hãy học cách tu luyện, nắm giữ linh lực, mới có thể sinh tồn nơi cõi này.”

Lâm Tiểu Dương sững sờ. Giọng nói không từ đâu mà đến, mà cậu không biết phải trả lời thế nào.

Cậu rón rén bước theo ánh sáng từ cuốn sách, qua những lối mòn rậm rạp, và rồi phát hiện một tòa nhà cổ nằm giữa rừng. Tường đá phủ rêu xanh, mái ngói đỏ sẫm, cánh cửa gỗ dày vẫn còn nguyên vẹn như vừa được xây dựng hôm qua. Trên nó, khắc ba chữ:

“Thiên Tông Môn”

Cậu nuốt nước bọt, chần chừ vài giây trước khi đẩy cửa bước vào. Bên trong, không gian rộng lớn hơn tưởng tượng, ánh sáng lọt qua những ô cửa sổ rọi xuống nền đá, tạo thành những vệt sáng kỳ ảo. Trên bàn gỗ, những cuốn sách cổ được xếp ngay ngắn, giữa phòng là một bức tượng cao, tay cầm thanh kiếm bằng ngọc, mắt nhìn thẳng về phía cậu.

Một luồng linh lực dị thường phảng phất, khiến tim cậu như bị bóp chặt. Lâm Tiểu Dương cảm nhận cơ thể mình thay đổi, nhịp tim đồng điệu với nhịp thở của không gian xung quanh. Cậu hít sâu, mở cuốn bí kíp, lần đầu đọc những dòng chữ bí ẩn.

“Thuần linh khí nhập thân, kiếm khí dẫn tâm, thần thức khai mở, tu tiên đạo mở…” Cậu lẩm nhẩm, vừa đọc vừa cảm thấy một luồng sức mạnh len lỏi vào từng mạch máu.

Bên ngoài, gió rừng khẽ rì rào, nhưng bên trong tòa nhà cổ, thời gian như chậm lại. Mỗi bước cậu đi đều vang lên tiếng vọng kỳ lạ, như nhịp điệu của một bản nhạc thần tiên.

Chợt, một luồng ánh sáng mạnh từ bức tượng trào ra, cuốn lấy Lâm Tiểu Dương. Cậu cảm giác cơ thể nhẹ bỗng, tâm trí mở rộng, những hình ảnh kỳ dị hiện ra: những đỉnh núi mây phủ, những sinh vật bay lượn, các môn phái tu luyện, chiến đấu với kiếm khí rực rỡ.

“Ngươi đã bước vào thế giới tu tiên, từ nay mọi lựa chọn sẽ quyết định vận mệnh của ngươi.”

Tiếng nói vang lên một lần nữa trong đầu, rành rọt và uy nghiêm. Lâm Tiểu Dương ngã quỵ, nhưng lòng dâng lên một niềm hứng khởi lạ thường. Cậu nắm chặt cuốn bí kíp, tự nhủ:

“Dù thế nào… mình cũng phải sống sót, phải trở thành cao thủ tu tiên!”

Ngay khoảnh khắc ấy, một trận gió mạnh quét qua, thổi tung tóc và áo, nhưng cũng mở ra một cánh cửa trước mắt cậu. Cánh cửa dẫn tới một thế giới rộng lớn ngoài rừng, nơi núi non trập trùng, linh khí cuồn cuộn, và những tia sáng thần kỳ rọi khắp bầu trời.

Lâm Tiểu Dương đứng lặng, ngước nhìn chân trời xa xăm. Cậu biết, hành trình tu tiên của mình vừa mới bắt đầu, đầy hiểm nguy nhưng cũng tràn ngập cơ hội. Và cuốn Nguyên Tông Bí Kinh trên tay, chính là chìa khóa mở ra tất cả.

Cơn mưa phùn của thế giới cũ giờ chỉ còn trong ký ức, thay vào đó là sương linh khí đặc quánh, tiếng suối róc rách, tiếng chim rừng huyền bí và hơi thở của một thế giới hoàn toàn mới. Cậu bước đi, lòng tràn đầy quyết tâm.

“Thế giới tu tiên… mình sẽ trở thành cao thủ ở nơi này. Và một ngày nào đó… mình sẽ tìm ra bí mật của cuốn bí kíp này!”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×