Sáng sớm, khi ánh bình minh xuyên qua tán lá rừng, Lâm Tiểu Dương chợt tỉnh dậy bên cạnh dòng suối nhỏ nơi cậu đã dừng chân qua đêm. Không gian xung quanh vẫn giữ nguyên vẻ huyền bí, nhưng hôm nay, tất cả đều trở nên rõ ràng hơn. Những tán cây xanh biếc rung rinh, linh khí trong không khí đặc quánh, bay lơ lửng như những hạt bụi phát sáng. Cậu hít một hơi thật sâu, cảm nhận luồng năng lượng mới mẻ lan tỏa khắp cơ thể.
“Đây… linh khí sao?” Lâm Tiểu Dương nhíu mày, bàn tay run run chạm vào luồng khí mờ ảo đang bay quanh. Cậu còn nhớ lời giọng nói trong tòa nhà Thiên Tông Môn: “Ngươi là người được chọn, hãy học cách tu luyện, nắm giữ linh lực.”
Cảm giác vừa sợ vừa hứng khởi bủa vây, cậu đứng dậy, quyết định bước ra khỏi rừng để khám phá vùng núi rộng lớn này. Mỗi bước chân đều tạo ra những vòng sóng năng lượng nhè nhẹ, khiến cỏ lá rung rinh. Những cây cổ thụ trăm năm tuổi dường như uốn cong để chào đón cậu, và không khí đầy mùi hương kỳ lạ, nồng nhưng dễ chịu.
Không lâu sau, Lâm Tiểu Dương phát hiện một thung lũng nhỏ, nơi ánh sáng chiếu xuống từ khe núi, tạo ra một vùng lấp lánh như thiên đường. Tại đây, cậu gặp sinh vật đầu tiên trong thế giới này – một sinh vật kỳ lạ mà cậu chưa từng thấy trong bất cứ cuốn sách hay bộ truyện tu tiên nào.
Sinh vật cao khoảng một mét rưỡi, thân hình trong suốt như pha lê, ánh sáng bên trong cơ thể nó thay đổi theo nhịp thở, lung linh đủ màu. Trên lưng, có đôi cánh mảnh, rung lên từng nhịp, phát ra âm thanh vang ngân như tiếng chuông nhỏ. Đôi mắt tròn to, lấp lánh như hai viên ngọc, quan sát cậu chăm chú.
“Cái… gì vậy?” Lâm Tiểu Dương thốt lên, bước lùi lại vài bước, nhưng sinh vật không bỏ chạy, mà nhảy nhót quanh cậu, phát ra những tiếng kêu trong trẻo, gần như muốn giao tiếp.
Bỗng nhiên, cuốn Nguyên Tông Bí Kinh trên tay cậu phát sáng nhẹ, những ký tự như nhảy múa, tạo thành một dòng thông điệp kỳ lạ:
“Đây là Linh Thú Hồn Quang. Người có duyên có thể thu phục, kết làm đồng hành, cùng người tu luyện.”
Lâm Tiểu Dương tròn mắt. “Thu phục… đồng hành…? Nhưng làm sao?”
Cậu nhớ lại các chương trong bí kíp, tay run run lật trang, tìm kiếm kỹ thuật cơ bản nhất để giao tiếp với linh thú. Chẳng mấy chốc, cậu nhận ra rằng phải dùng tinh thần và linh lực nội tại, gửi đi tín hiệu hòa hợp với Linh Thú Hồn Quang.
Cậu hít sâu, nhắm mắt, tập trung vào luồng linh khí trong cơ thể, để nó hòa vào năng lượng xung quanh. Một cảm giác ấm áp lan tỏa, như sợi dây vô hình nối giữa cậu và sinh vật. Linh Thú Hồn Quang dừng nhảy, nhích gần hơn, ánh mắt trong suốt nhìn chằm chằm, và rồi… nó phát ra một tiếng kêu dài, rung lên như ngân nga.
Lâm Tiểu Dương mở mắt, thấy trước mặt mình, Linh Thú Hồn Quang bay lên, quấn quanh cơ thể cậu vài vòng, rồi hạ xuống, đứng yên như chấp nhận mối liên kết.
“Vậy là… được rồi sao?” Cậu vừa mừng vừa lo. Một linh thú đồng hành nghĩa là sức mạnh tăng lên, nhưng cũng đồng nghĩa với trách nhiệm, với rủi ro nếu không kiểm soát được năng lượng.
Chưa kịp nghỉ ngơi, từ trên núi, một tiếng gầm vang lên mạnh mẽ. Một con Linh Thú Rừng Cổ xuất hiện, thân hình khổng lồ, răng nanh sắc nhọn, lông phủ màu tím thẫm ánh lên ánh sáng tím mờ ảo. Nó lao xuống thung lũng với tốc độ chóng mặt, khiến đất đá rung chuyển.
Lâm Tiểu Dương hoảng sợ, nhưng Linh Thú Hồn Quang lập tức phản ứng, phát ra luồng ánh sáng xanh lam, tạo thành tấm khiên bảo vệ cậu. Một trận chiến kỳ lạ diễn ra giữa hai sinh vật, nhưng kỳ diệu thay, Linh Thú Hồn Quang dường như nghe hiểu ý cậu, không tấn công một cách bừa bãi, mà bảo vệ chủ nhân và lùa kẻ địch ra xa.
Cậu hít sâu, nhớ lời bí kíp: “Khi linh thú đồng hành chiến đấu, tinh thần người tu luyện là mấu chốt. Tâm hòa, khí ổn, linh lực thăng tiến.”
Cậu tập trung ý chí, để năng lượng trong cơ thể kết hợp với Linh Thú Hồn Quang. Trong chớp mắt, một luồng sáng bùng lên, Linh Thú Rừng Cổ bị chặn lại, rồi thụt lùi, cuối cùng bỏ chạy vào rừng sâu.
Mồ hôi ướt đẫm trán, tim cậu đập như trống trận, nhưng trong lòng tràn ngập hứng khởi:
“Được rồi… mình… có thể sống sót ở đây.”
Sau trận chiến, Lâm Tiểu Dương nhìn Linh Thú Hồn Quang, dần nhận ra rằng không chỉ là đồng hành, mà còn là bạn đồng hành, bạn bảo vệ, và cả giáo viên dạy cậu cách cảm nhận linh lực.
Cậu tiếp tục hành trình, đi sâu vào núi linh khí. Từng ngọn núi, từng tán rừng đều phát sáng dưới ánh sáng bình minh, từng sinh vật kỳ dị xuất hiện: những con chim lửa với lông đỏ rực, những bông hoa phát ra ánh sáng xanh nhạt khi rung rinh trong gió, và những dòng suối trong veo, nơi đáy sâu ánh lên màu lam huyền bí.
Mỗi bước đi, Lâm Tiểu Dương cảm nhận năng lượng tu luyện len lỏi vào cơ thể, những cơ bắp dần linh hoạt, trí óc nhạy bén hơn. Cậu mở cuốn Nguyên Tông Bí Kinh, đọc những kỹ thuật cơ bản về khí, kiếm, và tinh thần, kết hợp với cảm nhận thực tế từ Linh Thú Hồn Quang.
Đến trưa, cậu dừng chân trên một phiến đá cạnh thác nước nhỏ, Linh Thú Hồn Quang nằm bên cạnh, ánh sáng trên lưng nó phản chiếu mặt nước lung linh, tạo ra một cảnh tượng huyền ảo. Lâm Tiểu Dương tự nhủ:
“Thế giới này… thật sự quá rộng lớn, quá huyền bí. Nhưng mình phải mạnh mẽ, phải học hỏi, nếu muốn tồn tại và tìm hiểu bí mật của cuốn bí kíp.”
Chợt một làn gió mạnh thổi qua, mang theo âm thanh ngân nga của tiếng chuông hoặc tiếng gọi từ xa. Lâm Tiểu Dương đứng dậy, nhìn về phía nguồn gió, ánh mắt rực sáng quyết tâm.
“Được rồi… từ hôm nay, mình sẽ bước vào thế giới tu tiên này. Mỗi sinh vật, mỗi cảnh vật… đều có thể dạy mình điều gì đó. Và mình sẽ không lạc đường. Linh Thú Hồn Quang, chúng ta cùng nhau tiến lên nhé.”
Linh Thú Hồn Quang kêu nhẹ, như đáp lại lời chủ nhân. Không gian núi linh khí rộng lớn trước mắt, với những đỉnh núi phủ mây trắng, những hẻm vực sâu hun hút, và những sinh vật huyền bí chưa từng thấy, như thách thức, nhưng cũng mời gọi hai chủ nhân – đồng hành bước vào hành trình phi thường.
Và thế là, Lâm Tiểu Dương chính thức bắt đầu cuộc sống mới: một học trò hiện đại trong thế giới tu tiên, nơi mọi thứ đều kỳ diệu, huyền bí, và nguy hiểm… nhưng cũng đầy cơ hội để trở thành một cao thủ huyền thoại.