nguyên tông dị giới

Chương 5: Kết giao bằng hữu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi vượt qua bài thử sinh tồn, Lâm Tiểu Dương trở về Thanh Linh Môn với tâm trạng vừa mệt mỏi vừa phấn khích. Bài học trong Rừng Sinh Mệnh không chỉ giúp cậu tăng sức mạnh và linh lực, mà còn mở ra một góc nhìn quan trọng: trong thế giới tu tiên, sức mạnh cá nhân quan trọng, nhưng tình bạn và đồng đội cũng không kém phần quyết định.

Sáng hôm sau, cậu đến sân luyện, nơi các đệ tử Thanh Linh Môn đang luyện kiếm và tu linh lực. Khác với sự căng thẳng trong thử thách, không khí hôm nay mang vẻ tươi sáng, cười nói rộn ràng. Lâm Tiểu Dương cảm nhận được sự thân thiện và tò mò của các đệ tử xung quanh.

Đang quan sát, cậu thấy một nhóm ba người đứng cạnh hồ, tranh luận sôi nổi về cách sử dụng linh lực. Một cô gái tóc dài tím nhạt, đôi mắt sáng rực, cầm một thanh kiếm nhỏ nhưng ánh kiếm lấp lánh tinh quang, đứng giữa hai chàng trai. Một người cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, nụ cười tươi sáng nhưng ánh mắt tinh ranh; người còn lại trầm lặng, ánh mắt sâu sắc, cậu cảm giác như đang quan sát mọi thứ xung quanh một cách chi tiết.

Nhậm Tiểu Thanh đi tới, giới thiệu:

“Đây là Lâm Tiểu Dương, đệ tử mới của Thanh Linh Môn. Các ngươi có thể giúp cậu làm quen với môi trường tu luyện.”

Cô gái mỉm cười: “Mình là Hạ Bạch Ngọc. Hai người kia là Vương Trường Hào và Tống Thần Du. Chào cậu!”

Lâm Tiểu Dương gật đầu, đáp: “Chào… rất vui được gặp các bạn.”

Hạ Bạch Ngọc liếc nhìn Linh Thú Hồn Quang: “Ồ, cậu có linh thú đồng hành à? Thật hiếm đó. Cậu có thể dùng nó để luyện tập cùng mình không?”

Cậu hơi bối rối, nhưng nhanh chóng trả lời: “Được thôi… Linh Thú Hồn Quang rất thân thiện.”

Ngay sau đó, cả nhóm bắt đầu luyện tập phối hợp. Lâm Tiểu Dương tập dùng linh lực và kiếm thuật để bảo vệ Hạ Bạch Ngọc, đồng thời phối hợp với Vương Trường Hào trong việc luyện sức mạnh thể chất, và nhận được những lời khuyên từ Tống Thần Du về cách cảm nhận linh lực trong môi trường xung quanh.

Khi luyện tập xong, cả bốn người ngồi nghỉ bên bờ hồ, trò chuyện. Lâm Tiểu Dương mới nhận ra rằng họ cũng có hoàn cảnh đặc biệt, đều đến từ những nơi khác nhau, với mục tiêu học tu luyện và khám phá bí kíp cổ.

Hạ Bạch Ngọc kể: “Mình xuất thân từ một gia tộc nhỏ, nhưng muốn trở thành đệ tử Thanh Linh Môn để luyện kiếm thuật. Mình muốn một ngày nào đó trở thành cao thủ.”

Vương Trường Hào cười: “Mình thì thích phiêu lưu, không ngại hiểm nguy. Nhưng nếu chỉ một mình, sẽ khó sống sót lâu dài.”

Tống Thần Du trầm lặng: “Đi cùng nhau, sẽ học được nhiều hơn, và sống sót trong những thử thách khó khăn.”

Lâm Tiểu Dương nghe vậy, ánh mắt sáng lên. Cậu chợt nhận ra rằng, không chỉ riêng mình, mà tất cả đều cần nhau để tiến bộ.

“Vậy… chúng ta lập một nhóm đi. Có thể gọi là… ‘Đoàn Nguyên’ được không?” cậu đề nghị.

Cả nhóm đều đồng ý, tiếng cười vang lên, bầu không khí trở nên thân mật hơn. “Đoàn Nguyên” chính thức ra đời – một nhóm đồng hành gồm bốn người, mỗi người một cá tính, một kỹ năng, nhưng cùng mục tiêu tu luyện và khám phá thế giới tu tiên.

Ngày tiếp theo, lão trưởng môn gọi các đệ tử trẻ lại, thông báo một bài tập tập thể: tất cả phải cùng nhau tìm kiếm một bảo vật linh khí trong thung lũng rừng Thanh Linh. Đây là bài tập nhằm rèn luyện sự phối hợp, chiến thuật và kỹ năng sinh tồn của nhóm.

Lâm Tiểu Dương cùng nhóm Đoàn Nguyên bước vào rừng, Linh Thú Hồn Quang dẫn đường. Trên đường đi, nhóm gặp nhiều loại sinh vật: từ linh thú nhỏ như thỏ pha lê, chim lửa, đến những sinh vật lớn như hươu tinh linh hay rắn xanh ánh sáng. Cậu học cách phối hợp với đồng đội: Hạ Bạch Ngọc dùng kiếm thuật dẫn hướng, Vương Trường Hào mở đường và bảo vệ, Tống Thần Du cảm nhận linh khí để tránh bẫy thiên nhiên.

Một tình huống nguy hiểm xảy ra khi nhóm gặp một hồ nước linh khí đen, dưới đáy là quái vật nước khổng lồ. Mọi người sợ hãi, nhưng Lâm Tiểu Dương nhanh chóng phản ứng, truyền linh lực vào Linh Thú Hồn Quang, tạo ra cầu sáng bắc qua hồ. Cả nhóm vượt qua an toàn, kinh nghiệm lần đầu tiên kết hợp đồng đội làm cậu thấy tự tin hơn.

Buổi tối, nhóm cắm trại trong thung lũng, nấu ăn, trò chuyện và chia sẻ kế hoạch cho ngày mai. Họ không chỉ là đồng đội, mà còn là bạn bè, là những người cùng nhau trải qua thử thách, cùng nhau tiến bộ.

Lâm Tiểu Dương nhìn ngắm ánh trăng trên hồ, ánh sáng phản chiếu trong mắt Linh Thú Hồn Quang, cậu thầm nghĩ:

“Mình may mắn khi gặp được họ. Đoàn Nguyên… sẽ là nơi mình học hỏi, trưởng thành, và một ngày nào đó… cùng nhau vượt qua mọi hiểm nguy trong thế giới tu tiên này.”

Những ngày tiếp theo, nhóm Đoàn Nguyên cùng nhau luyện kiếm thuật, tu linh lực, săn linh thú, và giải quyết các bài tập từ lão trưởng môn. Lâm Tiểu Dương học cách hòa hợp linh lực với đồng đội, hiểu được tầm quan trọng của chiến thuật, phối hợp và tinh thần đồng đội.

Dần dần, cậu nhận ra rằng: sức mạnh cá nhân quan trọng, nhưng sức mạnh của một nhóm đồng hành mới thực sự bền vững trong thế giới tu tiên đầy hiểm nguy.

Và từ đây, cuộc hành trình của Lâm Tiểu Dương không còn chỉ là hành trình một mình, mà là hành trình của Đoàn Nguyên – một nhóm đồng hành, cùng nhau bước vào thế giới linh khí, tu luyện và khám phá những bí ẩn chưa từng biết đến.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×