Sáng sớm tại Thanh Linh Môn, ánh bình minh rọi qua những tán cây, chiếu những vệt sáng lung linh trên nền đất phủ rêu. Không khí đặc quánh linh khí, như mời gọi mọi đệ tử bước vào bài thử sinh tồn.
Lâm Tiểu Dương thức dậy, cảm giác tim đập nhanh hơn bình thường. Hôm nay là ngày quan trọng – lần đầu tiên cậu tham gia thử thách sinh tồn của môn phái, bài kiểm tra đánh giá năng lực thực tế, nhằm chọn những đệ tử xứng đáng nhận đào tạo nâng cao.
Nhậm Tiểu Thanh đã đợi sẵn bên hồ, ánh mắt nghiêm nghị nhưng ẩn trong đó là sự động viên:
“Hôm nay, ngươi sẽ biết được sức mạnh thật sự của bản thân. Đừng sợ hãi, hãy dùng linh lực và trí tuệ để vượt qua.”
Lâm Tiểu Dương gật đầu, nắm chặt thanh Kiếm Lam Nhạt, Linh Thú Hồn Quang bay lượn quanh cậu, ánh sáng xanh lam phản chiếu lên mặt nước.
Lão trưởng môn xuất hiện giữa sân luyện, giọng nghiêm:
“Đệ tử hôm nay sẽ bước vào Rừng Sinh Mệnh, nơi linh khí dày đặc nhưng cũng ẩn chứa nhiều hiểm nguy. Mỗi người sẽ tự mình tìm cách sinh tồn, săn tìm linh thú nhỏ, thu thập nguyên liệu quý, và quay trở lại an toàn. Ai không vượt qua sẽ phải rèn luyện thêm một tháng trước khi tham gia lần nữa.”
Lâm Tiểu Dương hít một hơi sâu, rồi cùng Nhậm Tiểu Thanh và vài đệ tử khác bước vào Rừng Sinh Mệnh. Ngay khi vừa đặt chân vào, không gian thay đổi hẳn: ánh sáng mờ ảo, sương linh khí bay lơ lửng, tiếng chim kỳ dị, tiếng gió thổi qua kẽ lá, tạo cảm giác vừa thần bí vừa rùng rợn.
Cậu cảm nhận rõ rệt linh lực xung quanh: từng nhịp thở hòa vào cơ thể, tuần hoàn khắp tay chân, đánh thức cảm giác nhạy bén và linh hoạt.
Ngay sau vài bước đi, một sinh vật nhỏ xuất hiện. Nó giống như thỏ pha lê, thân trong suốt, ánh sáng màu tím nhạt từ bên trong nhấp nháy. Linh Thú Hồn Quang phát ra âm thanh ngân nga, như nhắc nhở cậu: “Đây là mục tiêu đầu tiên.”
Lâm Tiểu Dương hít sâu, từ từ áp sát sinh vật, cố gắng điều khiển năng lượng, không gây nguy hiểm nhưng đủ để bắt được. Cậu học theo những hướng dẫn trong Nguyên Tông Bí Kinh, truyền linh lực nhỏ vào bàn tay, khiến sinh vật run rẩy và ngoan ngoãn trong tích tắc.
“Được… một linh thú nhỏ!” cậu mừng thầm. Đây là chiến thắng đầu tiên, nhưng cũng chỉ là bước khởi đầu.
Tiếp tục di chuyển, không gian trở nên rậm rạp, ánh sáng mờ dần, sương linh khí dày đặc hơn. Tiếng gầm của các sinh vật khổng lồ vang lên từ xa, nhắc nhở rằng bài thử sinh tồn không hề đơn giản.
Bỗng nhiên, mặt đất rung lên. Một quái thú rừng xuất hiện, thân dài hơn ba mét, mắt đỏ rực, răng nanh sắc nhọn. Nó lao về phía nhóm đệ tử với tốc độ kinh ngạc. Các đệ tử hoảng sợ, nhiều người vội rút kiếm nhưng còn non tay, bị sinh vật hù dọa phải bỏ chạy.
Lâm Tiểu Dương hít sâu, cố gắng tập trung linh lực. Linh Thú Hồn Quang vỗ cánh, phát ra ánh sáng xanh lam rực rỡ, tạo ra một lớp khiên bảo vệ cậu. Thanh kiếm trong tay cậu rung lên, phản chiếu ánh sáng tím của linh khí rừng.
Nhớ lại lời dạy của lão trưởng môn: “Tinh thần người tu luyện là mấu chốt. Tâm hòa, khí ổn, linh lực thăng tiến.”
Cậu hít sâu, cảm nhận dòng linh lực chảy trong cơ thể, rồi phóng ra một nhát kiếm kết hợp với Linh Thú Hồn Quang. Ánh sáng xanh lam quấn quanh thanh kiếm, hình thành một đường kiếm sáng rực, chặn đứng quái thú. Sinh vật gầm lên, bỏ chạy vào rừng sâu, để lại dấu chân hằn sâu trên mặt đất.
Nhóm đệ tử xung quanh nhìn cậu với ánh mắt kinh ngạc, không ngờ một học trò mới lại có thể phối hợp linh lực và kiếm thuật uyển chuyển đến vậy.
Sau trận chiến, Lâm Tiểu Dương không có thời gian nghỉ ngơi. Bài thử sinh tồn chưa kết thúc. Nhóm được yêu cầu tìm nguyên liệu quý – Hoa Linh Ngọc, mọc ở thung lũng giữa rừng. Theo chỉ dẫn trong cuốn bí kíp, cậu biết phải kết hợp linh lực và trực giác để tìm ra loài hoa quý hiếm này.
Đi sâu vào rừng, cậu nhận ra linh khí quanh mình nhấp nháy, dẫn đường. Linh Thú Hồn Quang bay lên cao, phát ra ánh sáng chiếu xuống từng bụi cây, giúp Lâm Tiểu Dương nhận biết những chỗ nguy hiểm.
Cuối cùng, cậu tìm thấy Hoa Linh Ngọc, ánh sáng từ hoa phản chiếu lên mặt, phát ra mùi hương nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ. Khi chạm tay vào, luồng linh lực từ hoa truyền vào cơ thể cậu, khiến cậu cảm thấy cơ thể mình dường như tăng sức mạnh.
“Đây chính là cảm giác tu luyện thực sự,” Lâm Tiểu Dương thầm nghĩ, ánh mắt rực sáng quyết tâm.
Bài thử sinh tồn không chỉ dừng lại ở việc tìm hoa hay đánh quái. Trên đường trở về, nhóm phải vượt qua hẻm vực sâu, nơi dây leo kỳ bí bám đầy đá, và những sinh vật săn mồi rình rập. Lâm Tiểu Dương học cách phối hợp linh lực với Linh Thú Hồn Quang, vừa bảo vệ bản thân, vừa hỗ trợ đồng đội.
Cuối cùng, khi trở về Thanh Linh Môn, lão trưởng môn đứng ở cổng, ánh mắt sáng quắc nhìn từng đệ tử trở về. Khi nhìn thấy Lâm Tiểu Dương, ông gật đầu:
“Ngươi… đáng khen. Không chỉ linh lực và kỹ năng cơ bản, mà còn biết hợp tác với linh thú đồng hành. Đây là tố chất của một đệ tử xứng đáng tiếp tục tu luyện.”
Trong lòng Lâm Tiểu Dương tràn ngập hứng khởi, nhưng cũng hiểu rằng đây chỉ là bước khởi đầu. Rừng linh khí vừa rồi chỉ là thử thách cơ bản. Trước mắt cậu là vô số hiểm nguy, những sinh vật mạnh mẽ hơn, những môn phái đối lập, và cả những bí kíp tu luyện mà cậu chưa biết.
Nhưng giờ đây, với Linh Thú Hồn Quang bên cạnh, với thanh kiếm và cuốn Nguyên Tông Bí Kinh, cậu biết rằng mình đã bước chân vào thế giới tu tiên một cách vững chắc. Bài học từ rừng linh khí vừa rồi dạy cậu một điều quan trọng: sống sót không chỉ là sức mạnh, mà là trí tuệ, linh giác và sự bình tĩnh.
Nhìn ánh hoàng hôn phản chiếu trên hồ nước Thanh Linh Môn, Lâm Tiểu Dương thầm nhủ:
“Đây chỉ là khởi đầu. Mình phải mạnh hơn nữa, học nhiều hơn nữa, để một ngày trở thành cao thủ… và tìm ra bí mật của cuốn Nguyên Tông Bí Kinh.”