Mặt trời vừa ló dạng trên chân trời, những tia nắng đầu tiên rọi xuống kinh thành tráng lệ của Đại Lịch. Khắp các con đường lát đá, tiếng vó ngựa vang lên rộn rã, hòa lẫn với tiếng rao của tiểu thương, tiếng hót ríu rít của chim trên mái ngói. Trong không khí se lạnh của buổi sớm, một đoàn xe lớn từ phương Bắc tiến vào kinh thành, dẫn đầu là một cỗ kiệu dát vàng, thêu rồng uốn lượn trên lụa đỏ rực rỡ.
Cẩm Nguyệt ngồi thẳng trong kiệu, đôi tay nhỏ nắm chặt rèm lụa mềm, mắt nhìn ra bên ngoài mà lòng nặng trĩu những suy tư. Đây là lần đầu tiên nàng đặt chân vào kinh thành tráng lệ này, nơi những câu chuyện về quyền lực, âm mưu và tình yêu đan xen nhau như những sợi tơ mỏng manh. Nàng là con gái duy nhất của tướng quân Cẩm Khải – một người phụ trách biên cương phương Bắc lừng danh, nhưng giờ đây, nàng phải bước vào cung, nơi mà quyền lực và nghi lễ là luật lệ tối thượng.
“Nguyệt nhi, đừng lo lắng,” giọng mẹ nàng vang nhẹ trong lòng kiệu, “Cung điện rộng lớn nhưng không đáng sợ đâu. Con hãy giữ bình tĩnh, cư xử đúng mực, và nhớ rằng… một bước sai, có thể cả đời không gượng dậy nổi.”
Cẩm Nguyệt hít một hơi thật sâu, gật đầu. Nàng đã được giáo dục cẩn thận từ nhỏ: cư xử đúng mực, lời ăn tiếng nói không thể sai, ánh mắt không thể lộ tình cảm. Nhưng lòng nàng vẫn rộn ràng một cách kỳ lạ, bởi trong những câu chuyện về cung điện, nàng luôn nghe nói về những vị hoàng tử đẹp trai, trí tuệ hơn người, nhưng cũng lạnh lùng và khó đoán. Không ngờ, ngày hôm nay, nàng sẽ đối diện với thế giới đó.
Khi đoàn kiệu tiến vào cổng thành, những binh lính đứng thành hàng nghiêm trang, kiếm trắng lấp lánh trong ánh nắng. Tiếng trống và chiêng vang lên, báo hiệu sự hiện diện của con gái tướng quân Cẩm Khải – người được hoàng thượng đặc biệt chú ý. Kiệu dừng trước cửa Thái Hậu điện, nơi những bậc thang rộng lớn dẫn lên triều đình. Cẩm Nguyệt rụt rè bước xuống, đôi mắt tròn xoe nhìn quanh, vừa kinh ngạc vừa lo lắng.
“Cẩn thận, Nguyệt nhi,” mẹ nàng nhắc nhở, đưa tay dìu con gái.
Ngay khoảnh khắc ấy, trong ánh sáng đầu ngày, nàng bắt gặp một bóng người đứng xa xa, tựa như không thuộc về thế gian này. Ánh mắt ấy lạnh lùng, thăm thẳm nhưng lại khiến tim nàng bất giác rung lên. Hắn cao lớn, khoác trên mình long bào màu xanh thẫm, gấm vóc lấp lánh dưới ánh nắng. Mái tóc đen mượt như mây đêm, gió nhẹ thổi tung vài sợi trên trán, khiến hắn vừa uy nghi vừa lạ lùng.
Đó là Hàn Thần, thái tử của Đại Lịch. Chỉ một lần nhìn, Cẩm Nguyệt đã cảm nhận được một thứ gì đó khác thường, vừa xa lạ vừa cuốn hút. Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát, như thể đoán trước được mọi động tác, mọi cảm xúc của nàng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, một dòng điện lạ chạy qua tim nàng, khiến trái tim nhỏ bé đập dồn dập.
“Nguyệt nhi…” mẹ nàng gọi, nhưng giọng nói như lạc đi đâu mất. Nàng khẽ cúi đầu, tim vẫn chưa kịp trấn tĩnh.
Người hầu dẫn nàng vào điện, bước qua những bậc thang rực rỡ, nơi rèm lụa đỏ thẫm tung bay theo gió, hương trầm nhẹ nhàng lan tỏa. Cẩm Nguyệt thấy xung quanh toàn là quý tộc, võ quan, văn quan – tất cả đều nhìn nàng bằng ánh mắt tò mò pha lẫn kính trọng. Nhưng trái tim nàng chỉ hướng về bóng người đứng xa kia. Hắn vẫn đứng đó, không nói, chỉ quan sát như đang đánh giá.
Bước vào sảnh chính, nàng được giới thiệu trước Thái Hậu và các phi tần. Cẩm Nguyệt cúi chào, thanh âm trong trẻo nhưng không thiếu uy nghiêm. Thái Hậu nhướng mày, ánh mắt lướt nhanh qua nàng, rồi gật nhẹ. “Con gái tướng Cẩm Khải… xem ra là một thiếu nữ thông minh, biết giữ lễ phép.”
Cẩm Nguyệt hít một hơi thật sâu, vừa nhẹ nhõm, vừa căng thẳng. Nàng hiểu rằng lời nhận xét ấy có thể là phước lành, cũng có thể là thử thách. Trong lúc nàng cúi đầu tạ lễ, ánh mắt lại vô tình chạm vào Hàn Thần. Lần này, hắn nhếch môi, một nụ cười nhẹ nhưng đầy bí ẩn – đủ để nàng đỏ mặt và tim đập loạn.
Buổi chiều đến, sau khi lễ nghi hoàn tất, Cẩm Nguyệt được dẫn đi tham quan cung điện. Những hành lang dài, những cột trụ chạm trổ rồng phượng, những hồ sen trong vườn uốn lượn như dải lụa màu xanh… tất cả khiến nàng vừa mê mải, vừa sợ hãi. Chưa kịp quen với mọi thứ, nàng đã thấy Hàn Thần đứng sau một cột trụ, nhìn nàng với ánh mắt khó dò.
“Cẩm Nguyệt,” giọng hắn vang nhẹ, nhưng đầy uy lực, khiến nàng giật mình. “Ngươi không sợ sao, khi bước vào nơi này?”
Nàng hơi sững sờ, chưa biết trả lời thế nào. Nhưng có một sự thật nàng không thể che giấu: tim nàng bỗng nhiên mềm nhũn, dường như mọi lo lắng, mọi sợ hãi đều tan biến khi đối diện ánh mắt ấy.
“Ta… chỉ… hơi bỡ ngỡ thôi,” nàng lí nhí, giọng run run.
Hàn Thần nhếch môi, ánh mắt như lóe lên một tia hiếu kỳ. “Ngươi sẽ quen thôi. Nhưng hãy nhớ, cung điện không chỉ đẹp đẽ, mà còn đầy cạm bẫy.”
Cẩm Nguyệt lặng im, cảm nhận lời nói vừa như lời cảnh báo, vừa như lời hứa hẹn bí ẩn. Nàng hiểu rằng cuộc sống mới của mình, từ giờ trở đi, sẽ không còn đơn giản. Nhưng có một điều chắc chắn: nàng chưa từng gặp ai khiến trái tim mình dậy sóng đến vậy.
Buổi tối đầu tiên ở cung điện, Cẩm Nguyệt nằm trên chiếc giường lụa mềm, ánh trăng tròn xuyên qua rèm cửa chiếu xuống, tạo thành những vệt sáng mờ ảo trên sàn. Nàng nhắm mắt, nhưng hình bóng Hàn Thần vẫn hiện hữu trước mắt, khiến tim nàng không ngừng rung rinh. Một cảm giác vừa sợ hãi, vừa hứng khởi lan tỏa khắp cơ thể.
“Nguyệt nhi,” nàng thì thầm trong lòng, “ta không biết định mệnh này sẽ dẫn con đến đâu… nhưng hình như… ta đã gặp người ấy rồi.”
Và từ khoảnh khắc ấy, bước chân đầu tiên của Cẩm Nguyệt vào cung không chỉ mở ra một thế giới quyền lực và âm mưu, mà còn khởi đầu một chuyện tình duyên kỳ lạ – nơi trái tim nàng sẽ bị thử thách, bị rung động và bị cuốn vào những sóng gió không ngờ tới.
Đêm khép lại, cung điện trầm lặng, nhưng bên trong trái tim một cô gái trẻ, những nhịp tim vẫn thổn thức – nhịp tim của lần đầu tiên chạm phải định mệnh.