Sáng hôm sau, kinh thành dần tỉnh giấc trong những âm thanh quen thuộc: tiếng vó ngựa, tiếng rao hàng, tiếng trầm hương lan tỏa từ các điện thờ. Cẩm Nguyệt thức dậy từ sớm, mắt ngấn lệ vì giấc mộng đêm qua vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí. Nàng khẽ hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương hoa mai thoang thoảng tràn vào phòng, và tự nhủ lòng mình: “Hôm nay, con sẽ bước ra ngoài, đi dạo trong vườn cung, để quen với nơi này.”
Bước ra hành lang, nàng choáng ngợp trước ánh nắng rực rỡ chiếu qua những bức rèm đỏ. Các cung nữ lặng lẽ bước theo, tay nâng khăn áo, nhưng nàng vẫn cảm thấy tâm trí mình bị cuốn đi bởi một hình bóng thấp thoáng trong ký ức: Hàn Thần. Dáng vẻ uy nghiêm nhưng ẩn chứa nét lạnh lùng của hắn khiến nàng không thể nào quên.
Khi Cẩm Nguyệt vừa đặt chân vào vườn cung, nàng lập tức bị mê hoặc bởi cảnh sắc nơi đây. Hồ sen trong vườn tỏa hương thơm dịu, hoa mai, hoa đào khoe sắc rực rỡ. Những bậc đá lát quanh hồ in bóng mây trời, tạo thành một bức tranh sống động nhưng thanh tĩnh. Dưới bóng cây cổ thụ, đôi chim sơn ca ríu rít hót, như chào đón một ngày mới đầy hi vọng.
“Nguyệt nhi, hãy đi chậm thôi, đừng vội,” một cung nữ nhắc, nhưng mắt nàng vẫn chăm chú ngắm cảnh vật.
Bất chợt, từ phía bên hồ, một bóng người hiện ra, thấp thoáng trong tia nắng. Cẩm Nguyệt khẽ giật mình. Bóng người ấy quen thuộc đến mức trái tim nàng bỗng nhói lên. Hàn Thần đứng đó, tựa như bức tượng sống giữa thiên nhiên tươi đẹp, ánh mắt sâu thẳm chiếu thẳng vào nàng.
“Ngươi lại ra sớm sao?” giọng hắn vang nhẹ, nhưng đủ để khiến gió trong vườn dường như ngừng thổi.
Cẩm Nguyệt cúi đầu, vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng. “Vâng… con muốn đi dạo để quen với vườn cung, thưa Thái Tử.” Giọng nàng nhỏ nhẹ, nhưng từng lời đều vang lên trong lòng Hàn Thần như tiếng chuông ngân.
Hàn Thần bước gần hơn, dáng đi thẳng tắp, uy nghiêm nhưng không xa cách. “Ngươi thích nơi này chứ?” Hắn hỏi, giọng trầm ấm, nhưng ánh mắt lại chất chứa sự tò mò không giấu nổi.
Cẩm Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào hắn. “Vâng… nơi này đẹp lắm. Hoa cỏ, hồ nước… mọi thứ đều thật thanh tĩnh và trang nhã.” Nàng nói, nhưng trong lòng vẫn rối bời. Mỗi câu hắn hỏi, tim nàng lại đập dồn dập, khiến nàng khó thốt nên lời.
Hàn Thần nhếch môi cười, một nụ cười vừa nhẹ nhàng vừa bí ẩn. “Ngươi có biết, cung điện này không chỉ là nơi quyền lực mà còn là nơi âm mưu luôn rình rập không?”
Cẩm Nguyệt sững sờ, nhưng nàng vẫn cố nén lo lắng. “Con… con sẽ cẩn thận, thưa Thái Tử.”
Hắn không trả lời ngay, chỉ đứng im nhìn nàng, như thể đang đánh giá từng chuyển động, từng nét mặt. Cảm giác ấy khiến nàng vừa sợ hãi vừa hứng khởi. Chưa bao giờ nàng cảm nhận được sự chú ý mãnh liệt đến vậy, một cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc, vừa lạnh lùng vừa ấm áp.
Chợt, một cơn gió nhẹ thổi qua, làm tà áo lụa của Cẩm Nguyệt bay lên, tóc nàng lòa xòa trước mặt. Hàn Thần nhanh tay nhấc lên một nắm tóc, đặt lại cho nàng. Cẩm Nguyệt đỏ mặt, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Khoảnh khắc ấy kéo dài, không ai nói gì, chỉ còn âm thanh nhẹ nhàng của lá cây, của chim hót, và nhịp tim dồn dập của nàng.
“Ngươi tên là gì?” Hàn Thần hỏi, giọng trầm ấm, nhưng ánh mắt vẫn không rời nàng.
“Con là Cẩm Nguyệt, thưa Thái Tử.” Nàng lí nhí, vừa cúi đầu vừa lúng túng.
Hàn Thần gật đầu, ánh mắt lóe lên sự thích thú. “Cẩm Nguyệt… một cái tên đẹp, hợp với ngươi. Ngươi sẽ quen với nơi này, nhưng hãy luôn nhớ, trong cung, không phải ai cũng như vẻ bề ngoài của họ.”
Nàng lặng im, cảm nhận từng lời nói như một làn gió lạnh vừa êm ái vừa cảnh báo. Nàng hiểu, cuộc sống nơi cung điện này sẽ không đơn giản, nhưng có một điều chắc chắn: nàng không muốn rời khỏi bóng hình này.
Sau vài bước dạo, Hàn Thần dẫn nàng đến một gốc mai cổ thụ, nơi những bông hoa nở rộ, tỏa hương ngọt ngào. “Ngươi thích hoa không?” Hắn hỏi.
“Vâng… con thích hoa mai. Nó thanh tao, nhẹ nhàng… nhưng cũng kiêu hãnh.” Cẩm Nguyệt trả lời, mắt nhìn chăm chú vào những cánh hoa đang rung rinh trong gió.
Hàn Thần im lặng một lúc, như đang suy nghĩ. “Ngươi giống hoa mai vậy… vừa thanh tao, vừa cứng cỏi. Nhưng đừng quên, trong cung điện, những kẻ cứng cỏi nhất cũng có lúc gục ngã.”
Cẩm Nguyệt cảm nhận được một cảm giác ấm áp lan tỏa từ lời nói ấy, dù nó mang theo một chút cảnh báo. Trái tim nàng rung động, không phải vì sợ hãi, mà vì một cảm giác kì lạ: nàng muốn tin vào lời nói, muốn dựa vào bóng hình cao lớn trước mặt.
Một lúc sau, Hàn Thần quay đi, bước đi thẳng tắp, để lại Cẩm Nguyệt đứng đó, cảm giác trống rỗng xen lẫn hứng khởi. Nàng nhìn theo bóng dáng hắn, tự nhủ: “Hình như… từ giây phút này, cuộc sống con đã thay đổi. Và người đàn ông này… sẽ luôn hiện hữu trong tâm trí con.”
Buổi chiều, khi ánh nắng dần nhạt, Cẩm Nguyệt trở về phòng, tâm trạng vẫn còn xôn xao. Nàng ngồi bên cửa sổ, nhìn ra vườn hoa, nhớ lại từng câu nói, từng ánh mắt của Hàn Thần. Một dòng cảm xúc vừa lạ lùng vừa ngọt ngào lan tỏa khắp cơ thể. Đây chính là lần đầu tiên nàng cảm nhận được trái tim mình rung động vì một người khác giới, nhưng là một rung động vừa kì lạ, vừa mạnh mẽ.
Trong khi đó, Hàn Thần đứng trên ban công phía bắc cung, ánh mắt nhìn theo hướng nàng vừa đi qua. Hắn nhíu mày, nhưng trong lòng lại xuất hiện một cảm giác chưa từng có: một sự quan tâm, một sự tò mò sâu sắc. Người con gái nhỏ nhắn ấy, với ánh mắt e dè, nhưng đầy kiên cường… khiến hắn không thể nào rời mắt.
Đêm đến, cung điện yên tĩnh, nhưng trái tim của cả hai dường như không ngừng nhịp đập. Cẩm Nguyệt nhắm mắt, hình dung lại cảnh vườn hoa, ánh mắt của Hàn Thần, nụ cười mơ hồ mà bí ẩn. Nàng hiểu, mối quan hệ này sẽ không đơn giản, nhưng một phần trong lòng nàng đã bị chiếm giữ – bởi người đàn ông đứng giữa hoa mai hôm nay.
Và từ đó, trong cung điện rộng lớn, nơi nghi lễ và quyền lực chi phối, một bông hoa thanh tao nhưng kiên cường – Cẩm Nguyệt – bắt đầu nở rộ, sẵn sàng đối diện với những thử thách, và trái tim nàng cũng bắt đầu mở ra, lặng lẽ chào đón một định mệnh mới: mối tình đầu nồng nàn và đầy bí ẩn với Hàn Thần – thái tử của Đại Lịch.