nguyệt dạ tình

Chương 10: Mưa đêm không lời


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm ấy, mưa rơi nặng hạt trên kinh thành, tiếng nước rơi lộp độp trên mái ngói vang vọng khắp hành lang vắng. Không gian u tối, chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn dầu leo lét, phản chiếu qua vũng nước nhỏ trên sàn gạch. Cẩm Nguyệt đứng bên cửa sổ, ánh mắt trĩu nặng. Trái tim nàng vẫn chưa nguôi ngoai sau những sự kiện trong vài ngày vừa qua – dạ tiệc nguy hiểm, kẻ thù gia tộc xuất hiện, và những bí mật vừa hé lộ phía sau rèm.

Hắn – Hàn Thần – đã ở bên nàng suốt, nhưng trong đêm mưa, nàng cảm nhận một khoảng cách vô hình. Không phải vì hắn lạnh lùng, mà bởi âm mưu và nguy hiểm luôn hiện hữu, khiến hai người không thể tự nhiên bộc lộ tình cảm.

Một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên. Cẩm Nguyệt quay lại, thấy Hàn Thần đứng ngoài hành lang, áo choàng ướt đẫm mưa, ánh mắt nghiêm trọng. Không ai nói gì, chỉ một cái gật đầu, như lời mời bước ra ngoài cùng hắn.

Họ đi qua hành lang tối, bước chân vang lên trên sàn gạch ẩm, hòa cùng tiếng mưa rơi đều đều. Không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở và nhịp tim hai người. Cảm giác gần gũi, nhưng cũng đầy căng thẳng, khiến trái tim Cẩm Nguyệt vừa sợ vừa trỗi dậy một cảm xúc lạ lùng: tình yêu thầm lặng trong nguy hiểm.

Bên hồ sen trong cung, mưa rơi nặng hạt, nước chảy thành vũng nhỏ. Cẩm Nguyệt đứng lặng, tóc ướt sũng, ánh mắt nhìn dòng nước in hình trăng mờ. Hàn Thần đứng bên, không nói gì, chỉ đặt tay lên vai nàng, hơi ấm truyền qua trong đêm lạnh.

“Ngươi biết không,” hắn trầm giọng, “đêm mưa… là lúc mọi bí mật dễ lộ nhất. Kẻ thù có thể lợi dụng bóng tối và mưa để tấn công bất ngờ. Ngươi phải cảnh giác, nhưng… cũng phải bình tĩnh.”

Cẩm Nguyệt hít sâu, nước mắt lăn dài, không phải vì sợ, mà vì cảm nhận sự trống trải và nỗi cô đơn xen lẫn tình yêu. “Con biết… nhưng con… con không muốn sợ hãi nữa. Con muốn đối mặt.”

Hàn Thần quay lại nhìn nàng, ánh mắt trầm ấm và sâu thẳm: “Ngươi đã dũng cảm hơn nhiều so với con gái một gia tộc tướng quân. Và… trong mọi nguy hiểm, ta sẽ luôn ở bên. Ngươi không cô đơn.”

Khoảnh khắc ấy, mưa rơi dồn dập, tạo thành lớp màn che khuất ánh trăng. Không lời nào nói ra, nhưng hai trái tim như đồng điệu, vừa sợ hãi vừa dâng trào cảm xúc. Đây là tình yêu thầm lặng trong nguy hiểm, nơi sự im lặng mạnh mẽ hơn lời nói.

Đột nhiên, từ phía cổng hồ, tiếng động lạ vang lên – bước chân nhẹ nhưng đều đặn. Cẩm Nguyệt lập tức cúi người, nhờ Hàn Thần che chắn. Bóng người thấp thoáng trong mưa, tiến gần hồ sen. Cẩm Nguyệt nhận ra đây là một trong những kẻ thù gia tộc, người đã theo dõi nàng từ lâu, lợi dụng đêm mưa để ra tay.

Hàn Thần lập tức bước ra, tay nắm kiếm, ánh mắt sắc bén. “Ngươi không được tiến gần cô ấy,” hắn lạnh lùng nói.

Kẻ thù cười khẩy, giọng lạnh lùng: “Ngươi tưởng đêm mưa có thể bảo vệ ngươi sao? Hận thù gia tộc sẽ thiêu rụi tất cả, không trừ một ai.”

Trận chiến giữa Hàn Thần và kẻ thù nổ ra dưới cơn mưa, tiếng kiếm va chạm, tiếng nước văng tung tóe, hòa cùng âm thanh mưa rơi. Cẩm Nguyệt đứng bên, cố gắng giữ bình tĩnh, quan sát từng chiêu thức, học cách phản ứng và phối hợp với Hàn Thần nếu cần.

Trong khoảnh khắc nguy hiểm, nàng nhận ra rằng sinh tử chỉ cách nhau một nhịp tim, và tình yêu cũng trở nên mạnh mẽ nhất khi đối diện nguy cơ. Không còn thời gian sợ hãi, nàng nhặt một viên đá ném khéo về phía kẻ thù, tạo cơ hội cho Hàn Thần áp chế hắn.

Khi trận chiến kết thúc, kẻ thù bị đánh lui, khu vườn hồ lại chìm trong tiếng mưa rơi đều đều. Cẩm Nguyệt thở dồn dập, toàn thân ướt sũng nhưng ánh mắt sáng rực. Nàng nhận ra, mọi thử thách không chỉ là chiến đấu sinh tử mà còn rèn luyện trí tuệ và tinh thần.

Hàn Thần bước đến, đặt tay lên trán nàng, lau đi những giọt nước mưa và nước mắt. “Ngươi đã làm tốt. Sinh tử trong cung, mưa đêm không lời… tất cả sẽ thử thách ngươi, nhưng ta tin rằng, ngươi đủ mạnh để vượt qua.”

Cẩm Nguyệt khẽ cười, trái tim tràn đầy cảm giác ấm áp: “Con… con biết rồi. Con sẽ không để hận thù hay nguy hiểm làm ngã lòng. Bên cạnh ngươi, con sẽ đối diện tất cả.”

Mưa vẫn rơi, nhưng giờ đây không còn là nỗi sợ hãi mà là bản nhạc của sự sống, tình yêu và quyết tâm. Cẩm Nguyệt và Hàn Thần đứng bên hồ, im lặng, nhưng ánh mắt và hơi thở trùng nhịp, như lời hứa rằng dù mưa đêm có tầm tã đến đâu, họ sẽ không bao giờ rời nhau.

Bình minh dần ló dạng, mưa ngớt, để lại những vũng nước lấp lánh ánh sáng. Cẩm Nguyệt bước vào cung điện, ánh mắt rực sáng, lòng tràn đầy quyết tâm: sinh tử trong cung không còn đáng sợ, bởi nàng đã học được cách đối diện, cách chiến đấu, và cách tin tưởng vào Hàn Thần – người sẽ luôn ở bên nàng.

Đêm mưa không lời đã qua, nhưng nó để lại trong trái tim nàng sức mạnh, lòng dũng cảm và tình yêu thầm lặng, chuẩn bị cho những thử thách khắc nghiệt hơn phía trước. Trong bóng tối và ánh sáng đan xen của cung điện, Cẩm Nguyệt và Hàn Thần đã bước vào hành trình sinh tử, âm mưu và tình yêu sâu sắc hơn bao giờ hết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×