Cung điện ban ngày tràn ngập ánh sáng, nhưng đối với Cẩm Nguyệt, ánh sáng ấy không xua đi được bóng tối trong lòng. Sau những biến cố tại dạ tiệc và trong vườn kín, nàng nhận ra rằng nguy hiểm không chỉ hiện hữu bên ngoài, mà còn ẩn nấp sau từng nụ cười, từng lời chúc tụng trong cung.
Sáng hôm đó, Cẩm Nguyệt được một cung nữ trung thành dẫn đến một phòng nhỏ phía sau hành lang Tây Cung. Nơi này ít người lui tới, chỉ có những bức rèm nhung dày ngăn cách với sảnh chính. Theo lời cung nữ, “Tiểu thư, đây là nơi mà cha của ngươi từng giữ nhiều hồ sơ quan trọng. Có lẽ, nơi này ẩn chứa bí mật gia tộc mà người đời chưa từng biết.”
Cẩm Nguyệt hít sâu, tay run nhẹ khi kéo rèm ra. Phòng nhỏ đầy bụi, các ngăn tủ gỗ cũ kỹ và giấy tờ chất cao. Một mùi hương cũ, hòa lẫn với mùi sáp nến, khiến nàng cảm thấy vừa tò mò vừa rùng mình. Đây chính là cánh cửa mở ra sự thật mà nàng hằng tìm kiếm, nhưng cũng đồng nghĩa với nguy cơ sinh tử.
Trong khi nàng lật từng hồ sơ, từng bức thư, mắt dừng lại trên một cuốn sổ cũ dày, bìa da đã bong tróc. Chữ viết trên trang đầu hiện rõ:
“Hành trình của dòng máu Cẩm Khải – bí mật không thể tiết lộ.”
Cẩm Nguyệt run rẩy mở sổ, từng dòng chữ hé lộ những sự kiện mà nàng chưa từng nghe qua. Gia tộc Cẩm Khải từng là tướng quân quyền lực, nhưng trong hậu cung, họ đã bị một âm mưu đen tối nhắm vào. Không chỉ là chính trị, mà còn là lời nguyền và hận thù xen lẫn, được tạo ra từ chính những kẻ bên cạnh cha nàng.
Trong khi nàng chìm đắm đọc từng trang, một tiếng động nhẹ vang lên. Cẩm Nguyệt giật mình, vội quay lại, nhưng chỉ thấy bóng dáng Hàn Thần xuất hiện ở cửa phòng. Ánh mắt hắn sâu thẳm, chứa đầy lo lắng nhưng cũng trấn tĩnh nàng: “Ngươi tìm thấy gì chưa?”
Cẩm Nguyệt khẽ lắc đầu, giọng run run: “Có nhiều bí mật… những âm mưu mà gia tộc con từng trải qua. Con… con chưa hiểu hết, nhưng cảm giác… rất nguy hiểm.”
Hàn Thần bước vào, nắm nhẹ tay nàng, giọng trầm ấm: “Nguy hiểm thì luôn tồn tại. Nhưng ngươi phải hiểu rõ quá khứ, mới có thể bảo vệ chính mình và người ngươi yêu. Nơi này, phía sau những bức rèm, là sự thật mà nhiều đời cố che giấu.”
Nàng nhìn hắn, mắt mở to. Chưa khi nào nàng cảm thấy vừa sợ hãi vừa tin tưởng đến vậy. Hắn không chỉ là người bảo vệ, mà còn là bạn đồng hành trong hành trình đối mặt với âm mưu và sinh tử.
Bên cạnh đó, cuốn sổ hé lộ thêm một điều bất ngờ: kẻ thù gia tộc vẫn đang thao túng nhiều quan chức trong cung, sẵn sàng tấn công bất cứ khi nào nàng sơ hở. Ngay cả những người mà nàng từng tin tưởng cũng có thể là mắt xích trong âm mưu.
“Con phải làm gì để tự bảo vệ?” Cẩm Nguyệt hỏi, giọng run run nhưng ánh mắt rực sáng quyết tâm.
Hàn Thần nắm tay nàng, trầm giọng: “Ngươi phải cảnh giác tuyệt đối. Tìm hiểu ai thật lòng, ai giả dối. Và… học cách dùng trí tuệ để biến nguy cơ thành lợi thế. Phía sau rèm không chỉ là sự thật, mà còn là bài học để sống sót.”
Đêm đến, nàng vẫn ngồi bên cuốn sổ, từng dòng chữ như nhắc nhở nàng rằng âm mưu chưa từng kết thúc, và nguy cơ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Trong khi đó, Hàn Thần đi lại quanh phòng, ánh mắt quét khắp không gian, cảnh giác từng chuyển động.
Bất chợt, một tiếng thì thầm vang lên từ phía hành lang: “Cẩm Nguyệt…”
Nàng giật mình, nhưng không phải sợ hãi. Đây là giọng nói quen thuộc, nhưng nàng không nhận ra ngay. Hàn Thần lập tức bước tới, tay đặt lên vai nàng, ánh mắt sắc bén: “Đứng yên, đừng di chuyển.”
Bóng người từ từ xuất hiện từ hành lang. Trong ánh nến yếu ớt, Cẩm Nguyệt nhận ra một cung nữ quen mặt, nhưng ánh mắt lạnh lùng và đầy mưu mô: “Ngươi nghĩ rằng có thể tìm hiểu sự thật mà không ai biết sao? Tất cả đều bị giám sát.”
Cẩm Nguyệt hít sâu, cố giữ bình tĩnh. “Con… con chỉ muốn biết quá khứ gia tộc. Không ai xứng đáng bị che giấu suốt đời.”
Cung nữ cười khẩy, lạnh lùng: “Sự thật không dành cho những kẻ yếu đuối. Ngươi phải trả giá nếu dám đào sâu.”
Hàn Thần bước tới, đứng chắn trước Cẩm Nguyệt. Tay hắn siết chặt thanh kiếm, ánh mắt lạnh như băng: “Bỏ đi, nếu không muốn hối hận.”
Cung nữ không sợ hãi, nhưng khi ánh mắt Hàn Thần chạm vào, nàng nhận ra sự kiên quyết và sức mạnh của hắn. Cuối cùng, cung nữ rút lui, bóng dáng mờ dần trong hành lang tối.
Cẩm Nguyệt thở dài, nước mắt lăn dài: “Con… con không ngờ, sự thật lại nguy hiểm đến vậy.”
Hàn Thần nắm tay nàng, giọng trầm ấm: “Ngươi đã dũng cảm đối diện sự thật. Phía sau rèm không chỉ là âm mưu, mà còn là bài học: chỉ khi biết rõ quá khứ, ngươi mới có thể bảo vệ chính mình và người mình yêu. Sinh tử trong cung không đơn giản, nhưng ta sẽ luôn ở bên.”
Nàng nhìn hắn, trái tim dâng trào cảm giác vừa sợ vừa ấm áp. Cuốn sổ, những bí mật gia tộc, những kẻ thù tiềm ẩn… tất cả đều trở thành ngọn lửa thử thách để nàng trưởng thành. Và từ khoảnh khắc này, Cẩm Nguyệt nhận ra rằng mỗi bước đi trong cung điện đều là bước trên bờ vực sinh tử, nhưng bên cạnh Hàn Thần, nàng có thể đối diện tất cả.
Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, chiếu lên cuốn sổ cũ kỹ. Cẩm Nguyệt khẽ nắm chặt tay Hàn Thần, ánh mắt rực sáng quyết tâm: “Con… con sẽ sống sót, và sẽ tìm ra sự thật. Dù có phải bước trên bờ sinh tử, con cũng không bỏ cuộc.”
Hàn Thần mỉm cười, trầm giọng: “Ngươi đã đủ mạnh. Ngọn lửa hận thù, âm mưu, quyền lực… tất cả sẽ không thể phá hủy ngươi, nếu ngươi biết dùng trí tuệ và lòng dũng cảm. Và… ta sẽ luôn ở bên, cùng ngươi bước qua mọi thử thách.”
Bí mật phía sau rèm không chỉ là sự thật gia tộc, mà còn là bước ngoặt giúp Cẩm Nguyệt nhận ra sức mạnh tiềm ẩn trong chính mình, sẵn sàng đối diện những hiểm nguy sắp tới. Và trong bóng tối của cung điện, nơi quyền lực, âm mưu và tình yêu đan xen, Cẩm Nguyệt và Hàn Thần đã thực sự bước vào một hành trình sinh tử, tình cảm và quyền lực đầy thử thách.