Sáng sớm hôm sau, kinh thành vẫn chìm trong sương mờ, nhưng Cẩm Nguyệt không còn ngủ được. Đêm mưa hôm qua vẫn hiện hữu trong tâm trí, khiến nàng thức dậy với một cảm giác vừa lo sợ vừa bâng khuâng. Ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt thanh tú, mắt còn đọng lại những giọt sương của đêm qua.
Nhưng ngay khi nàng chuẩn bị bước ra hành lang, một cung nữ nhỏ đến gần, vẻ mặt nghiêm trọng. “Cẩm Nguyệt, có người muốn gặp cô ngay lập tức,” nàng cung nữ nói, giọng trầm.
“Người nào?” Cẩm Nguyệt hỏi, ánh mắt lấp lánh lo âu.
“Đó là thái giám của thái hậu, thưa cô. Ông ấy nói chuyện quan trọng, liên quan đến gia tộc cô.”
Cẩm Nguyệt hít một hơi thật sâu, cảm giác lo lắng càng dâng cao. Nàng biết, không ai gọi nàng như vậy mà không có chuyện quan trọng. Nàng khoác nhẹ áo choàng, lặng lẽ đi theo cung nữ, từng bước chân vang nhẹ trên sàn đá lạnh.
Họ đến một căn phòng nhỏ nhưng uy nghiêm, nơi thái giám đã chờ sẵn. Ông cúi đầu chào, rồi chìa ra một phong thư cũ, giấy đã ngả màu, mực nhòe theo thời gian. “Đây là điều cô cần biết. Gia tộc Cẩm Nguyệt… có một bí mật đã bị che giấu suốt nhiều đời.”
Cẩm Nguyệt run rẩy mở phong thư. Những dòng chữ cũ kỹ, nhưng từng nét chữ đều rõ ràng, khiến nàng cảm giác trái tim mình như bị bóp chặt.
“Cẩm Nguyệt, con là con của tướng quân Cẩm Khải, nhưng không chỉ đơn thuần là con gái của một tướng quân. Gia tộc ngươi từng vướng vào một lời nguyền: bất cứ ai mang dòng máu ấy đều sẽ chịu khổ đau khi bước vào cung điện Đại Lịch. Không ai biết kẻ nào đã gieo lời nguyền này, nhưng nó tồn tại từ đời cha ông ngươi.”
Nàng lặng người, mắt mở to vì kinh ngạc. Lời nguyền? Gia tộc nàng từng có điều gì u ám như vậy? Bao nhiêu năm sống trong nhung lụa và vinh hoa, nàng chưa từng nghe qua. Trái tim nàng đập mạnh, vừa lo lắng vừa bối rối.
“Con… con phải làm sao?” Nàng hỏi, giọng run run.
Thái giám cúi đầu: “Hãy cẩn thận. Trong cung điện, nhiều thế lực đang dõi theo. Một sai lầm nhỏ thôi cũng đủ khiến con gặp nguy hiểm. Nhưng… nếu giữ vững trí tuệ và lòng dũng cảm, vẫn có cơ hội vượt qua.”
Cẩm Nguyệt khẽ gật đầu, nước mắt lăn dài trên má. Nỗi sợ hãi xen lẫn một quyết tâm âm ỉ trong lòng. Nàng biết, từ giờ, không chỉ phải đối diện với cung điện đầy quyền lực, mà còn phải đối diện với chính dòng máu và lời nguyền của gia tộc.
Buổi chiều, trong vườn cung, Cẩm Nguyệt gặp Hàn Thần. Ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng, nhưng ánh lên tia lo lắng khó giấu. “Ngươi trông khác thường. Có chuyện gì sao?” Hắn hỏi, bước đến gần, đôi mắt sâu thẳm dõi theo từng biểu cảm nàng.
Cẩm Nguyệt cúi đầu, đôi tay siết chặt áo choàng. “Thái Tử… con vừa biết một bí mật về gia tộc mình… và… về lời nguyền.” Giọng nàng nghẹn ngào, đôi môi run run.
Hàn Thần im lặng, bước đến, đặt tay lên vai nàng. “Nói cho ta nghe đi. Không giấu diếm. Chỉ có sự minh bạch mới giúp ngươi sống sót trong cung này.”
Nàng thở dài, kể lại tất cả: bức thư, lời cảnh báo của thái giám, và bí mật về lời nguyền gia tộc. Hàn Thần nghe xong, ánh mắt trầm tư. Một lát sau, hắn nói:
“Gia tộc ngươi từng vướng lời nguyền… không ai biết chi tiết, nhưng ta hiểu. Trong cung, kẻ thù sẽ không bỏ qua. Ngươi cần thận trọng. Và hơn hết, đừng để sự lo sợ chi phối hành động. Hãy tin vào chính mình, và… tin vào ta.”
Cẩm Nguyệt nhìn hắn, nước mắt lặng lẽ rơi. Hắn không chỉ là thái tử, mà còn là điểm tựa duy nhất trong bão tố này. “Con… con sẽ cố gắng, Thái Tử.”
Đêm đến, trời trở nên u ám, ánh trăng mờ ảo. Cẩm Nguyệt lặng lẽ bước ra vườn hoa, nơi hoa mai, hoa đào vẫn đung đưa theo gió. Nàng nhớ đến lời nguyền, nhớ đến bức thư bí ẩn, nhớ đến Hàn Thần – người duy nhất khiến nàng cảm thấy an toàn giữa bao la cung điện đầy nguy hiểm.
Bỗng một tiếng động vang lên từ phía hồ sen. Nàng giật mình, tim đập dồn dập. Một bóng người thấp thoáng trong mưa, tiếp tục theo dõi nàng. Hàn Thần xuất hiện kịp thời, đứng chắn trước nàng. Ánh mắt hắn sắc bén như kiếm: “Lùi ra, đừng tiến gần cô ấy.”
Người trong bóng tối không đáp, chỉ lặng lẽ biến mất. Nỗi sợ hãi lan tỏa, nhưng nàng không còn run rẩy như trước. Sự xuất hiện của Hàn Thần đã làm trái tim nàng vững vàng hơn.
Họ đứng bên hồ sen, ánh trăng phản chiếu trên mặt nước, hoa sen nghiêng mình theo gió. Cẩm Nguyệt nhận ra, lời nguyền và bí mật gia tộc không thể phá hủy ý chí của nàng, mà chỉ thử thách nàng, khiến nàng trở nên kiên cường hơn.
Hàn Thần nắm lấy tay nàng, giọng trầm ấm: “Ngươi phải nhớ, trong cung này, không ai có thể bảo vệ ngươi trừ ta. Và ngươi cũng phải tự bảo vệ chính mình. Gia tộc, quyền lực, âm mưu… tất cả chỉ là thử thách. Điều quan trọng là trái tim ngươi và sự khôn ngoan.”
Cẩm Nguyệt cảm nhận hơi ấm từ tay hắn, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. Nàng hiểu rằng, từ giờ, không chỉ là tình yêu, mà còn là sinh tử, âm mưu và danh dự đang chờ đợi. Mỗi bước đi của nàng sẽ phải cân nhắc, mỗi lời nói sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh.
Đêm khép lại, cung điện chìm trong tĩnh lặng. Nhưng bên hồ sen, nơi ánh trăng chiếu xuống mặt nước, hai con người đứng đó, mắt nhìn nhau, không cần lời nói. Nỗi sợ hãi, tình cảm, quyết tâm – tất cả đều hiện hữu. Lời nguyền của gia tộc không thể ngăn cản sự gắn kết giữa họ. Và trong bóng tối, một tình yêu đang âm thầm nảy nở, mạnh mẽ và kiên cường, sẵn sàng đối diện mọi thử thách phía trước.