nguyệt dạ tình

Chương 4: Đêm mưa định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời về chiều, mây đen kéo về từ hướng tây, bầu trời u ám báo hiệu một cơn mưa sắp đến. Cẩm Nguyệt ngồi trong phòng riêng, ánh mắt chăm chú nhìn những cánh hoa mai ngoài cửa sổ, lòng trĩu nặng những suy nghĩ. Bức thư bí mật hôm qua vẫn còn in rõ trong tâm trí, khiến nàng không thể an tâm dù ban ngày đã có Hàn Thần bảo vệ.

Những bước chân lặng lẽ trên sàn đá vang lên, hòa cùng tiếng gió rít qua khe cửa sổ. Nàng nhíu mày, ánh mắt dõi theo từng bóng cung nữ đi qua. Nhưng không một dấu hiệu nào cho thấy điều gì bất thường, ngoại trừ bầu trời đang dần tối sầm, báo hiệu cơn mưa sắp trút xuống kinh thành.

Khoảng vài giờ sau, những hạt mưa đầu tiên rơi lộp độp trên mái ngói. Tiếng mưa như nhịp trống báo hiệu một đêm dài bất thường. Cẩm Nguyệt không ngủ được, nàng quyết định mặc áo choàng nhẹ, lặng lẽ bước ra hành lang cung, mong tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ.

Đứng bên ban công, nàng nhìn ra vườn hoa ướt sũng, những cánh hoa đung đưa theo cơn gió. Bỗng nhiên, từ góc vườn, một bóng người lướt qua. Cẩm Nguyệt sững sờ, tim đập nhanh. Hắn – hoặc họ – di chuyển quá nhanh, không giống một cung nữ hay thái giám bình thường. Nàng biết, nguy hiểm đang gần kề.

Chưa kịp phản ứng, một tiếng hét vang lên từ phía hồ sen: “Cẩm Nguyệt!” Nàng quay đầu, thấy một cánh tay bám vào vai nàng từ phía sau. Bóng người bất ngờ lộ diện – là Hàn Thần.

“Thái Tử!” Nàng kêu lên, vừa mừng vừa sợ. Hắn nhìn nàng với ánh mắt nghiêm nghị, từng chi tiết trên gương mặt lạnh lùng nhưng kiên định khiến nàng cảm thấy an tâm.

“Mưa to sắp đổ xuống, vào trong đi. Không an toàn nếu đứng đây một mình.” Hàn Thần nắm lấy tay nàng, dắt đi vào hành lang che mưa. Cảm giác ấm áp lan tỏa khiến tim nàng run rẩy.

Nhưng khi họ vừa bước vào hành lang, một âm thanh lạ vang lên từ phía cửa chính. Cẩm Nguyệt giật mình, ánh mắt nhìn quanh. “Người ta… người ta đến đây để làm gì?” nàng thì thầm.

Hàn Thần nhíu mày, đôi mắt lóe lên sự cảnh giác. “Có lẽ kẻ thù đã biết ngươi ra ngoài. Không được hoảng hốt, đi theo ta.” Hắn nhanh chóng dẫn nàng vào một lối nhỏ, nơi ít người qua lại.

Trời đổ mưa nặng hạt, những hạt mưa đánh lên mái ngói như trống trận, vang rền cả khu vườn. Ánh đèn dầu lập lòe trong hành lang ướt, tạo ra những bóng đen nhấp nhô. Bất ngờ, từ phía sau, một tiếng cười khẽ vang lên, lạnh lùng và đầy mưu mô:

“Cẩm Nguyệt… tưởng rằng con có thể an toàn sao?”

Nàng run rẩy, nhìn về hướng âm thanh, thấy một bóng người thấp thoáng trong mưa. Hàn Thần lập tức bước ra chắn trước nàng, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm. “Lùi ra, đừng tiến gần cô ấy.”

Bóng người cười khẩy, rồi biến mất nhanh chóng trong mưa. Cẩm Nguyệt thở dồn dập, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng nhìn Hàn Thần, vừa sợ hãi vừa cảm nhận được sự vững chắc nơi hắn.

“Một lần nữa… ta thấy con ở nguy hiểm,” Hàn Thần nói, giọng trầm ấm nhưng nghiêm nghị. “Con không được ra ngoài một mình nữa. Trong cung, không phải ai cũng thân thiện. Ngươi phải luôn cảnh giác.”

Cẩm Nguyệt gật đầu, nước mắt lăn dài trên má. Một phần vì sợ, một phần vì cảm động trước sự quan tâm mạnh mẽ từ Hàn Thần. Nàng không còn cảm thấy đơn độc, dù nguy hiểm vẫn rình rập.

Mưa càng lúc càng nặng, khiến lối đi trong cung trở nên trơn trượt. Hàn Thần dẫn nàng vào một căn phòng bí mật gần hồ sen – nơi ít ai lui tới. Trong phòng, ánh sáng đèn dầu ấm áp, mùi hương trầm dịu dàng lan tỏa. Hắn thở dài, mắt nhìn ra ngoài trời mưa.

“Ngươi biết không,” Hàn Thần nói, giọng trầm lắng, “kẻ đứng sau bức thư này là người có quyền lực trong cung, nhưng không ai biết hắn là ai. Nếu không cẩn thận, một sai lầm nhỏ cũng đủ khiến ngươi gặp nguy hiểm.”

Cẩm Nguyệt lặng im, trái tim vừa lo lắng vừa quyết tâm. “Con… con phải làm sao để biết ai là kẻ thù?” nàng hỏi.

Hàn Thần quay lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng nàng: “Ngươi cần thông minh và kiên cường. Không ai có thể bảo vệ ngươi mọi lúc, nhưng ta sẽ hướng dẫn, chỉ cho con cách sinh tồn trong cung này. Và quan trọng nhất… ta sẽ luôn ở bên ngươi, bất kể chuyện gì xảy ra.”

Cẩm Nguyệt cảm nhận được hơi ấm lan tỏa từ lời nói ấy. Trong bóng tối của căn phòng, nơi ánh đèn dầu lung linh, nàng thấy lòng mình vừa sợ hãi vừa hạnh phúc. Sự xuất hiện của Hàn Thần không chỉ là bảo vệ, mà còn là một niềm tin mới, một ánh sáng giữa đêm mưa u ám.

Mưa vẫn không ngừng rơi bên ngoài, tiếng gió rít qua khe cửa, tạo ra âm thanh vừa rùng rợn vừa trữ tình. Hàn Thần bước đến gần, ánh mắt không rời nàng: “Ngươi cần nhớ, tình yêu và sự sống trong cung không bao giờ dễ dàng. Nhưng nếu giữ vững lòng, ta tin… chúng ta sẽ vượt qua mọi nguy hiểm.”

Cẩm Nguyệt cúi đầu, đôi tay siết chặt áo choàng, trái tim run rẩy nhưng tràn đầy quyết tâm. Nàng biết, từ giờ trở đi, cuộc sống trong cung sẽ không còn đơn giản. Bức thư bí mật chỉ là sự mở đầu, còn đêm mưa này sẽ trở thành dấu ấn không thể quên trong đời nàng – nơi nàng lần đầu đối diện với nguy hiểm thực sự, nhưng cũng lần đầu cảm nhận sức mạnh và sự bảo vệ tuyệt đối của Hàn Thần.

Họ ngồi bên nhau trong căn phòng bí mật, nghe tiếng mưa rơi đều đều, cảm nhận sự yên tĩnh lạ thường giữa bão tố bên ngoài. Ánh mắt họ gặp nhau, không cần lời nói, nhưng mọi cảm xúc – lo sợ, quan tâm, và một nỗi rung động tinh tế – đều hiện rõ. Đêm mưa định mệnh ấy, không chỉ là một biến cố sinh tử, mà còn là khoảnh khắc mở ra một mối liên kết không thể phá vỡ giữa Cẩm Nguyệt và Hàn Thần.

Khi mưa tạnh, trời trở nên tĩnh lặng. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt Cẩm Nguyệt – vừa ngây thơ, vừa cứng cỏi. Cẩm Nguyệt nhận ra, mình đã bước vào một thế giới mới: nơi tình yêu và nguy hiểm luôn đan xen, nơi sự sinh tồn và trái tim rung động cùng tồn tại. Và từ khoảnh khắc này, nàng hiểu rằng, không ai có thể bảo vệ nàng hơn Hàn Thần – người đã xuất hiện trong đêm mưa định mệnh, trở thành bảo bối và điểm tựa trong đời nàng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×