Đêm đã buông xuống, ánh trăng nhợt nhạt rọi qua những tán cây trong vườn cung, tạo nên những bóng đen lắt léo trên mặt đất. Không khí trong cung điện u tịch, nhưng Cẩm Nguyệt không hề cảm thấy yên bình. Trái tim nàng vẫn còn nhịp đập rộn ràng sau dạ tiệc tối hôm qua, nơi nàng vừa trải qua bài thử thách trí tuệ và sự bình tĩnh.
Nhưng hôm nay, nàng biết, thử thách mới đã đến – một thử thách không chỉ về trí tuệ mà còn về sinh tử. Trong tay nàng vẫn là bức thư bí mật mà thái giám của thái hậu đã trao – lời cảnh báo về gia tộc và lời nguyền, khiến nàng cảm nhận được một sức nặng không thể tránh khỏi.
Cẩm Nguyệt bước ra vườn cung, áo choàng xanh thẫm tung bay theo gió. Hoa mai, hoa đào rơi lác đác trên sàn, tiếng lá xào xạc như thì thầm nhắc nhở nàng: nguy hiểm luôn rình rập. Nàng biết, không còn đường lui. Bất cứ bước đi nào của nàng đều có thể bị theo dõi, bất cứ lời nói nào cũng có thể trở thành mồi cho kẻ thù.
Chợt, một bóng người thấp thoáng giữa những tán cây. Cẩm Nguyệt nín thở, tay run nhẹ, nhưng ánh mắt quyết đoán. Bóng người tiến gần, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt khiến nàng nhận ra: đó là Hàn Thần.
“Thái Tử…” Nàng thở phào, nhưng ánh mắt vẫn lo lắng.
Hàn Thần tiến đến, ánh mắt sâu thẳm và trầm lắng hơn bình thường. “Đêm nay, không chỉ là thử thách trí tuệ nữa. Kẻ thù đã lộ mặt, và hắn mang theo hận thù cũ – hận thù gia tộc ngươi.” Giọng hắn lạnh lùng nhưng nghiêm trọng.
Cẩm Nguyệt cảm nhận tim mình thắt lại. Hận thù gia tộc? Ai lại thù ghét gia tộc nàng đến mức muốn hại nàng? Nàng biết, những âm mưu trong cung không bao giờ đơn giản.
Hàn Thần dẫn nàng đến một căn phòng bí mật gần hồ sen. Trong không gian ấm áp, hắn hạ giọng: “Gia tộc ngươi từng vướng vào một trận chiến chính trị, và kẻ thù cũ vẫn tồn tại. Hắn đang tìm cách gieo rắc tai họa, không chỉ với ngươi, mà còn cả với những người thân cận.”
Cẩm Nguyệt lặng im, đầu óc quay cuồng. Nỗi lo sợ và căm giận xen lẫn, khiến nàng khó thở. “Con… con phải làm gì để đối mặt?” Nàng hỏi, giọng run run nhưng ánh mắt rực lửa quyết tâm.
Hàn Thần nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy kiên quyết: “Ngươi phải tỉnh táo và can đảm. Không được để cảm xúc lấn át lý trí. Ngọn lửa hận thù có thể thiêu rụi tất cả nếu ngươi không kiểm soát. Và… ta sẽ ở bên ngươi, bảo vệ ngươi bất kể điều gì xảy ra.”
Cẩm Nguyệt cảm nhận hơi ấm từ tay hắn, lòng mình vừa lo sợ vừa an tâm. Nàng biết, từ khoảnh khắc này, mối quan hệ của họ không chỉ là tình yêu, mà còn là sự gắn kết trong sinh tử.
Đêm đó, một tiếng động vang lên từ phía hành lang. Cẩm Nguyệt và Hàn Thần nhanh chóng lặng lẽ tiến đến nơi phát ra âm thanh. Ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ, hé lộ một bóng người đang lục soát các ngăn tủ, nơi chứa những hồ sơ gia tộc.
“Đó là kẻ thù,” Hàn Thần thầm nói, giọng trầm ấm nhưng sắc bén. “Ngươi đứng sau ta, đừng để hắn nhìn thấy.”
Cẩm Nguyệt lặng lẽ lùi lại, trái tim đập dồn dập. Mọi bước đi, mọi hơi thở đều phải thận trọng. Nàng nhận ra, kẻ thù không chỉ nguy hiểm mà còn vô cùng khéo léo, biết cách lợi dụng bóng tối để tiến gần.
Bất ngờ, bóng người quay lại, ánh mắt lóe lên sự căm hận. Hắn cầm dao nhỏ, ánh lưỡi kiếm lấp lánh dưới ánh trăng, và bước chậm rãi tiến về phía họ. Cẩm Nguyệt sợ hãi nhưng không bỏ chạy, bởi Hàn Thần đứng chắn trước nàng, mắt nhìn thẳng kẻ thù.
“Ngươi… ngươi là ai?” Hàn Thần lạnh lùng hỏi, giọng sắc như lưỡi kiếm.
Bóng người cười khẩy, lạnh lùng: “Người của gia tộc Cẩm Khải, giờ mới biết sợ hãi sao? Hận thù của ta sẽ thiêu rụi mọi thứ liên quan đến gia tộc ngươi.”
Cuộc đối mặt căng thẳng kéo dài. Hàn Thần bước tới, tay cầm kiếm, che chắn trước Cẩm Nguyệt. “Ngươi không bao giờ thắng được, nếu không đối diện trực tiếp với chính mình. Và ngươi… sẽ không thể làm hại cô ấy.”
Trong khoảnh khắc ấy, Cẩm Nguyệt nhận ra một điều: ngọn lửa hận thù không chỉ cháy trong kẻ thù, mà còn có thể cháy trong chính trái tim nàng nếu không kiểm soát. Nàng hít sâu, tập trung tinh thần, tự nhủ: “Con phải can đảm. Con phải thông minh. Con phải sống sót.”
Một trận đấu tay đôi ngắn nhưng quyết liệt diễn ra. Hàn Thần nhanh chóng áp chế kẻ thù, ánh kiếm lóe lên như chớp, uy lực nhưng chính xác. Cẩm Nguyệt đứng bên, trái tim vừa sợ vừa thổn thức. Nàng nhận ra, sinh tử trong cung không chỉ là kỹ năng mà còn là sự tin tưởng tuyệt đối vào người bên cạnh.
Khi kẻ thù bị áp chế, Hàn Thần quay lại, ánh mắt trầm lắng nhìn nàng: “Ngươi ổn chứ?”
Cẩm Nguyệt gật đầu, nước mắt lăn dài: “Con… con ổn. Nhưng… con sợ nếu một mình.”
Hàn Thần bước tới, nắm lấy tay nàng, giọng trầm ấm: “Ngươi sẽ không bao giờ đơn độc. Ngọn lửa hận thù không thể thiêu rụi ngươi, bởi ta sẽ luôn ở bên.”
Đêm khép lại, ánh trăng chiếu xuyên qua vườn cung, phản chiếu lên mặt hồ yên tĩnh. Cẩm Nguyệt đứng bên Hàn Thần, cảm nhận sức mạnh từ sự bảo vệ và tình cảm sâu sắc. Ngọn lửa hận thù đã xuất hiện, nhưng không thể dập tắt lòng tin và quyết tâm của nàng.
Nàng biết, từ đây, âm mưu và hận thù sẽ luôn bủa vây, nhưng đồng thời, tình yêu và lòng dũng cảm sẽ là sức mạnh giúp nàng vượt qua mọi hiểm nguy. Và trong bóng tối của cung điện, nơi quyền lực và âm mưu đan xen, Cẩm Nguyệt và Hàn Thần đã chính thức bước vào hành trình đối diện sinh tử và tình yêu bất diệt.