nguyệt dạ tình

Chương 8: Bên bờ sinh tử


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời vừa rạng sáng, ánh mặt trời yếu ớt len qua lớp sương mỏng phủ trên kinh thành. Cẩm Nguyệt ngồi bên cửa sổ, tay khẽ nắm chặt bức thư mà thái giám của thái hậu đã trao cho nàng vài ngày trước. Những dòng chữ cũ kỹ vẫn hiện lên trong tâm trí nàng, như nhắc nhở nàng về nguy hiểm đang chực chờ từ quá khứ gia tộc.

Nhưng hôm nay, nàng biết, không chỉ là cảnh giác. Đây là ngày nàng phải bước ra khỏi bóng tối, đối diện trực tiếp với âm mưu của kẻ thù, nơi mà sinh tử chỉ cách nhau một khoảnh khắc.

Hàn Thần đứng bên, áo choàng đỏ bay theo gió sớm, ánh mắt sâu thẳm như nhìn thấu mọi mưu kế trong cung. “Ngươi sẵn sàng chưa?” Hắn hỏi, giọng trầm ấm nhưng đầy uy lực.

Cẩm Nguyệt hít sâu, mắt nhìn thẳng hắn: “Con… con sẵn sàng. Con phải đối mặt, không thể trốn chạy nữa.”

Hàn Thần gật đầu, nắm chặt tay nàng, dẫn nàng qua những hành lang u tối, tránh những cặp mắt dò xét. Cả cung điện vẫn bình yên bề ngoài, nhưng nàng biết, từng bước chân đều có thể đưa họ đến bẫy.

Họ đến một khu vườn kín, nơi cây cối um tùm, ánh sáng chỉ vừa đủ nhìn thấy lối đi. Đây là nơi Hàn Thần cho rằng kẻ thù sẽ xuất hiện. Cẩm Nguyệt cảm nhận tim mình đập nhanh, nhưng nàng vẫn kiên quyết, từng bước tiến vào khu vực nguy hiểm.

Bỗng nhiên, từ bóng cây, một tiếng cười khẽ vang lên, lạnh lùng và đầy mưu mô: “Cẩm Nguyệt… cuối cùng cũng chịu xuất hiện.”

Nàng quay người, thấy một bóng người thấp thoáng trong sương. Ánh mắt hắn chứa đầy hận thù và căm ghét. Đây chính là kẻ thù gia tộc, người đã gieo rắc bao đau khổ cho cha nàng và tạo ra lời nguyền suốt nhiều đời.

Hàn Thần bước ra, đứng chắn trước nàng, ánh mắt sắc như kiếm: “Ngươi không được tiến gần cô ấy.”

Kẻ thù cười khẩy: “Ta đến không phải vì đánh cô ta… mà vì muốn nhìn dòng máu Cẩm Khải chảy cùng nỗi đau.”

Một trận chiến sinh tử nổ ra. Hàn Thần lập tức áp chế kẻ thù, từng chiêu từng thức uyển chuyển nhưng sắc bén. Cẩm Nguyệt đứng bên, vừa lo lắng vừa căm phẫn, nhận ra sinh tử chỉ cách họ vài nhịp tim.

Trong khoảnh khắc ấy, nàng biết, nếu chỉ dựa vào Hàn Thần, chưa chắc đủ. Nàng phải tỉnh táo và quyết đoán, phải dùng trí tuệ để tự bảo vệ bản thân và người mình yêu.

Kẻ thù lợi dụng bóng cây và sương mù, tiến lại gần. Hắn cầm dao, ánh lưỡi kiếm lóe lên như chớp, hướng về phía họ. Cẩm Nguyệt hít sâu, tự nhủ: “Con phải can đảm. Con phải thông minh. Con phải sống sót.”

Với sự hướng dẫn của Hàn Thần, nàng di chuyển khéo léo, tránh những đòn tấn công và tìm cơ hội phản kích. Mỗi bước đi, mỗi cử chỉ đều phải chính xác, bởi chỉ một sai lầm nhỏ, cả hai có thể rơi vào bẫy của kẻ thù.

Hàn Thần và Cẩm Nguyệt phối hợp nhịp nhàng. Hắn uyển chuyển đánh chặn, nàng nhanh chóng sử dụng môi trường xung quanh – những cành cây, những viên đá – để làm chậm đà tiến của kẻ thù. Lần đầu tiên, nàng cảm nhận sức mạnh của bản thân, không chỉ là cô gái yếu đuối trong cung điện, mà là người có thể tự bảo vệ chính mình.

Khi kẻ thù bị áp đảo, hắn thét lên, căm phẫn: “Ngươi sẽ không thoát khỏi nỗi hận này đâu! Dòng máu Cẩm Khải sẽ phải trả giá!”

Hàn Thần trấn tĩnh nàng, giọng trầm ấm: “Ngươi nghe kỹ. Ngọn lửa hận thù không thể thiêu rụi cô ấy, bởi cô ấy không đơn độc. Ngươi sẽ thất bại.”

Kẻ thù, nhận ra kế hoạch bị phá, lùi lại rồi biến mất trong sương mù. Không gian lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió rít qua lá cây. Cẩm Nguyệt thở dồn dập, tim vừa sợ vừa căm phẫn, nhưng đồng thời, nàng cảm nhận một sức mạnh mới trỗi dậy trong lòng.

Hàn Thần bước đến, đặt tay lên vai nàng: “Ngươi đã làm rất tốt. Sinh tử bên bờ vực… không ai có thể bảo vệ ngươi hơn chính bản thân ngươi, nhưng ta sẽ luôn ở bên để cùng ngươi bước qua.”

Cẩm Nguyệt nhìn hắn, ánh mắt rực sáng quyết tâm. Nàng nhận ra rằng từ đây, cuộc sống trong cung không chỉ là nguy hiểm, mà còn là nơi rèn luyện trí tuệ, lòng dũng cảm và tình yêu. Ngọn lửa hận thù của kẻ thù không thể dập tắt ý chí nàng, mà chỉ khiến nàng mạnh mẽ hơn.

Khi bình minh ló dạng, sương mù dần tan, cung điện trở lại nhịp sống bình thường, nhưng Cẩm Nguyệt và Hàn Thần biết, phía trước vẫn còn vô số hiểm nguy và âm mưu chực chờ. Đứng bên hồ sen, nơi ánh nắng đầu tiên chiếu xuống mặt nước, họ nắm chặt tay nhau, như lời hứa rằng dù bên bờ sinh tử, họ vẫn sẽ đối diện mọi thử thách cùng nhau.

Đêm hôm đó, Cẩm Nguyệt ngồi bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra kinh thành vừa thức giấc. Nàng hiểu rằng, mỗi bước đi trong cung là một bước trên bờ sinh tử, mỗi quyết định đều quan trọng. Nhưng nàng không còn sợ hãi. Bởi bên cạnh nàng, Hàn Thần – tình yêu và điểm tựa – đã luôn ở đó, cùng nàng chống lại ngọn lửa hận thù và những âm mưu chưa lộ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×