Nguyệt Hạ Vô Danh

Chương 21: Ván cờ đổi màu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Kinh thành không thay đổi gì nhiều sau bao tháng. Phố vẫn đông, rao hàng vẫn ồn ào, cổng thành vẫn mở đóng theo giờ, như thể chưa từng có máu thấm xuống đất. Nhưng Vân Yên biết, nơi đây đang mục ruỗng từ bên trong.

Cô trở lại trong đêm, lặng lẽ như một cái bóng, trà trộn vào khu dân nghèo gần bờ sông phía nam. Không ở trọ, không liên lạc với ai, chỉ để lại một tín hiệu duy nhất: một bông cúc trắng đặt ngược trên lan can tầng hai của tiệm thuốc bỏ hoang.

Vài canh giờ sau, có người đến.

Gã bước ra từ ngõ tối, dáng người gầy, tóc bạc sớm, ánh mắt sắc như dao – Tên hắn là Lữ Tường, từng là bạn đồng huấn luyện với Vân Yên năm xưa. Khi cô rời khỏi Ẩn Môn, hắn vẫn ở lại, trung thành tuyệt đối với Lục Tầm.

Giờ đây, hắn là một trong những người thi hành mệnh lệnh trực tiếp từ tay Lục Tầm – kẻ đã giết Khương Tuấn.

Vân Yên không đứng dậy khi hắn bước vào. Cô ngồi dựa vào lan can, nhìn hắn bằng ánh mắt bình thản như chưa từng có máu giữa họ.

"Vẫn sống à?" – Lữ Tường hỏi, không có ý đùa.

"Không dễ chết như ngươi nghĩ." – Vân Yên đáp.

Hắn nhìn mảnh lụa đỏ cô đặt trên bàn.

"Muốn quay lại?"

"Muốn hỏi ngươi," cô nói, "ai ra tay với Khương Tuấn?"

Lữ Tường không chối, cũng không thừa nhận. Hắn chỉ ngồi xuống đối diện.

"Ta cứ tưởng ngươi đã biết," hắn đáp. "Không phải ngươi là người hiểu rõ nhất cách Lục Tầm dọn đường sao?"

"Ngươi biết hắn không phải mục tiêu."

"Chính vì thế mới phải chết. Kẻ ngoài danh sách bao giờ cũng là thứ nguy hiểm nhất."

Vân Yên lặng đi một lúc, rồi hỏi:

"Đến lượt ai?"

Lữ Tường nhếch môi. "Ngươi nghĩ là ai? Tạ Dương là đích tiếp theo."

Cô không thay đổi sắc mặt, chỉ rót một chén trà nguội, đặt trước mặt hắn.

"Nếu ta bảo ngươi đưa ta vào gặp Lục Tầm, ngươi sẽ làm chứ?"

"Với điều kiện," Lữ Tường nói, "ngươi phải giết ai đó trước để chứng minh."

"Ta không còn giết theo lệnh."

"Thế thì ngươi không còn quyền vào."

Không khí lặng xuống. Bên ngoài, tiếng mưa bắt đầu rơi nhẹ.

Vân Yên nhìn Lữ Tường rất lâu, rồi cất giọng trầm thấp:

"Năm xưa chúng ta đều là công cụ. Ta chọn cách bẻ cong lưỡi dao. Ngươi chọn cách cắm sâu hơn. Nhưng một khi con dao không còn chủ… ngươi nghĩ mình có còn là gì?"

"Ta chưa từng cần là gì khác," hắn đáp. "Còn ngươi… ngươi chỉ đang tự lừa mình."


Cuối cuộc gặp, Lữ Tường rời đi, để lại một thông điệp rõ ràng: nếu muốn cứu Tạ Dương, Vân Yên buộc phải bước vào ván cờ – không còn đứng ngoài nữa.

Nhưng trong lòng cô đã có một quyết định khác.

Không xin vào.

Không xin tha.

tự mình chặt đứt con đường cuối cùng giữa cô và Lục Tầm – bằng cách mở ra một cuộc phản công đầu tiên: phơi bày kẻ đứng sau các vụ giết người bằng chính tay mình.


Đêm đó, Vân Yên lặng lẽ rời khu dân nghèo, để lại một bức thư ngắn dán dưới đáy bàn. Người nhận là Tạ Dương, nội dung chỉ một dòng:

"Khi ngươi đọc được lá thư này, ta sẽ không còn là cái bóng. Lần này, ta sẽ là dao."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!