Đêm hôm ấy, trên ngọn núi Yên Sơn, sương mù dày đặc như tấm màn bạc che phủ cả thung lũng. Ánh trăng non khẽ ló dạng giữa màn sương mỏng, soi rọi những vạt cây trúc và những tảng đá phủ rêu xanh. Không gian im ắng đến mức tiếng côn trùng cũng trở nên khẽ hơn, như đang e sợ làm phá vỡ tĩnh lặng nơi núi rừng.
Lạc Nguyệt, cô thiếu nữ mười sáu tuổi, ngồi trên một tảng đá bên khe suối nhỏ, mắt đăm đăm nhìn vào dòng nước lấp lánh ánh trăng. Đêm nay, trái tim cô không yên. Từ khi còn nhỏ, cô đã sống một cuộc đời bình dị tại làng Khê Sơn, nơi núi non trùng điệp và gió suối réo rắt, nhưng hôm nay, một cảm giác khác thường khiến cô rùng mình.
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên bề mặt đá trơn trượt, cảm nhận được một nhịp rung nhỏ. Từ phía dưới khe suối, một ánh sáng mờ ảo như viên ngọc lấp lánh. Lạc Nguyệt chớp mắt, không tin vào mắt mình. “Không thể nào…”, cô thầm thì, tim đập dồn dập. Từ sâu trong đá, dường như có một sức mạnh vô hình đang gọi cô.
Cô cúi người, nhấc viên đá nhỏ ra, và giữa ánh trăng mờ ảo, lộ ra một mảnh đá cẩm thạch xanh biếc, ánh sáng dịu dàng tỏa ra như một tinh linh đang ngủ. Mảnh đá ấy khắc những ký tự cổ xưa mà Lạc Nguyệt chưa từng thấy. Khi cô chạm tay vào, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, đồng thời, một âm thanh ngân nga vang lên trong đầu:
"Ngươi… đã được chọn."
Ngực cô nức lên một nhịp, vừa sợ hãi vừa tò mò. Cô biết mình đang đứng trước một điều huyền bí chưa từng có trong đời. Mảnh đá cẩm thạch như sống động, ánh sáng phản chiếu trên gương mặt cô, khiến đôi mắt đen huyền trở nên sáng ngời.
Đêm ấy, tiếng suối chảy hòa cùng tiếng lá xào xạc như ngân lên một khúc nhạc cổ xưa. Lạc Nguyệt chợt cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, và dường như có một năng lực tiềm ẩn đang trỗi dậy từ sâu bên trong. Cô không hiểu đó là gì, chỉ biết rằng từ lúc chạm vào mảnh đá, trong lòng cô nảy sinh một quyết tâm kỳ lạ: phải khám phá nguồn sức mạnh này.
Cô đứng dậy, đặt viên đá vào trong túi áo, rồi men theo con đường mòn dẫn lên đỉnh núi. Gió thổi mạnh, rít qua những vách đá, mang theo hương thông ngát mùi sương đêm. Mỗi bước đi, Lạc Nguyệt đều cảm nhận được nhịp thở của núi rừng, như thể tự nhiên đang muốn trò chuyện cùng cô.
Bất chợt, từ phía rừng sâu, một tiếng la thất thanh vang lên, sắc bén như mũi dao cắt qua đêm tối. Lạc Nguyệt giật mình, dừng lại, mắt quét xung quanh. Bóng người lóe lên giữa tán cây, rồi mất hút trong màn sương. Trái tim cô nhói lên, biết rằng có điều không lành đang xảy ra.
Không chần chừ, cô nấp vào sau một tảng đá lớn, lắng nghe. Tiếng bước chân gần hơn, kèm theo những tiếng cười khẽ nhưng đầy ẩn ý. Lạc Nguyệt nhận ra: những kẻ đi trong rừng này không phải người làng, và chắc chắn, chúng không đến để trò chuyện thân thiện.
Bỗng, một giọng nói trầm ấm vang lên, pha lẫn vẻ kinh ngạc:
“Người đó… là ai? Sao lại dám đến tận đây, nơi không ai dám đặt chân?”
Lạc Nguyệt nín thở. Cô chưa bao giờ đối diện với nguy hiểm thực sự. Trái tim cô đập dồn dập, tay siết chặt mảnh đá cẩm thạch trong túi. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu: mình phải biết cách tự vệ, hoặc sẽ không thể sống sót qua đêm nay.
Ngược lại, nơi khe suối, ánh trăng lướt qua mặt nước, phản chiếu một hình bóng khác—một thiếu niên khoảng mười tám tuổi, áo choàng trắng phất phơ trong gió, tay cầm kiếm, mắt sáng như sao đêm. Anh bước ra khỏi bóng cây, dừng lại, nhìn Lạc Nguyệt.
“Đừng sợ… ta không làm hại ngươi,” giọng anh trầm ấm nhưng chắc nịch. Ánh mắt kiên định khiến Lạc Nguyệt bớt run rẩy.
Cô từ từ bước ra, giữ mảnh đá trong tay. “Ngươi… là ai? Tại sao xuất hiện ở đây?” Câu hỏi vừa dứt, cô cảm thấy một luồng khí lạ thấm qua tay, như mảnh đá đang hòa nhịp với cơ thể cô.
Thiếu niên cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh. “Ta tên là Thanh Hàn. Ngươi vừa chạm vào linh vật cổ, đúng không? Ngươi… mang trong mình duyên phận với mảnh cẩm thạch ấy.”
Lạc Nguyệt nhíu mày, không hiểu hết ý anh. “Duyên phận? Mảnh đá… có sức mạnh sao?”
Thanh Hàn gật đầu. “Không chỉ là sức mạnh, mà còn là trách nhiệm. Ngươi sẽ phải bước vào con đường không ai dám đi: tu luyện kiếm thuật kết hợp tu tiên, để bảo vệ mạng sống, và… để khám phá thân phận thật sự của mình.”
Cô lặng người. Trái tim vừa sợ hãi vừa háo hức. Bao nhiêu năm sống yên bình tại Khê Sơn, chưa từng có gì lớn lao xảy ra, giờ đây mọi thứ thay đổi chỉ trong một đêm. Lạc Nguyệt không biết liệu mình có đủ sức bước vào con đường này, nhưng trong lòng, một giọng nói vang lên: “Đây là cơ duyên của mình. Không thể chần chừ.”
Thanh Hàn đưa tay ra, ánh sáng bạc trên kiếm lóe lên dưới trăng non. “Hãy theo ta, nếu muốn biết rõ bản thân và mảnh đá này.”
Lạc Nguyệt chần chừ vài giây, rồi gật đầu. Cô đặt mảnh đá vào trong lòng bàn tay, cảm nhận luồng khí huyền bí dội vào cơ thể. Mỗi bước đi theo Thanh Hàn, cô cảm thấy nhịp tim hòa cùng nhịp sống của núi rừng, như chính bản thân mình đang trở thành một phần của thiên nhiên.
Trên đỉnh núi, ánh trăng non soi rọi hai bóng người, cảnh vật tĩnh lặng, nhưng không khí thì tràn đầy năng lượng. Sương mù quanh co, lá trúc rung rinh trong gió, và trong khoảnh khắc đó, Lạc Nguyệt biết rằng cuộc đời mình đã bước sang một trang mới, nơi kiếm và tiên hòa làm một, và định mệnh đã gọi tên cô.