nguyệt hồn kiếm

Chương 2: Tiếng kiếm vang trong sương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sương vẫn phủ dày trên ngọn núi Yên Sơn, ánh trăng non lướt qua từng tán cây trúc, từng tảng đá phủ rêu xanh. Lạc Nguyệt theo chân Thanh Hàn, bước đi trên con đường mòn quanh co. Không khí lạnh thấm vào từng thớ thịt, nhưng trong lòng cô lại dấy lên một niềm háo hức kỳ lạ. Mảnh đá cẩm thạch xanh biếc trong tay cô tỏa ra luồng khí dịu nhẹ, khiến tim cô vừa hồi hộp vừa tràn đầy hi vọng.

Thanh Hàn dẫn cô đến một khu rừng thưa, nơi mà những cây cổ thụ sừng sững mọc thành hàng, cành lá xòe ra như bàn tay khổng lồ. Anh dừng lại, rút kiếm ra, ánh bạc phản chiếu ánh trăng. “Ngươi phải học cách bảo vệ bản thân, Lạc Nguyệt. Giang hồ này không giống làng Khê Sơn của ngươi. Một tiếng động cũng có thể khiến mạng sống đổi màu.”

Cô lặng người, nhìn thanh kiếm trên tay anh. Ánh sáng lấp lóa, lạnh lùng nhưng quyến rũ. “Làm sao… làm sao để em có thể tự vệ?” giọng cô nhỏ, vừa tò mò vừa sợ hãi.

Thanh Hàn nở một nụ cười nhẹ. “Trước hết, ngươi cần hiểu về kiếm khí.” Anh đưa tay vẽ một đường tròn trong không trung, và từ đầu lưỡi kiếm, một luồng sáng bạc lướt theo, tạo nên vòng tròn ánh sáng như một vòng trăng mini giữa rừng. “Kiếm khí không chỉ là sức mạnh vật lý. Nó còn là linh khí của cơ thể, kết hợp với tinh thần và mảnh đá ngươi đang mang. Khi luyện đúng cách, ngươi có thể bảo vệ bản thân, thậm chí chạm đến những tầng cao hơn của tu tiên.”

Cô hơi nhíu mày, nhưng ánh mắt lại rạng rỡ. “Em muốn học. Em muốn trở nên mạnh mẽ.”

Thanh Hàn gật đầu. “Tốt. Nhưng trước tiên, ngươi phải thử cảm nhận kiếm khí. Hít sâu, nhắm mắt lại, tập trung vào nhịp thở. Cảm nhận luồng khí từ mảnh đá, từ cơ thể, từ thiên nhiên xung quanh.”

Lạc Nguyệt theo lời, nhắm mắt, hít sâu. Ban đầu cô chỉ cảm nhận hơi lạnh thấm vào lồng ngực, nhưng sau vài nhịp, một luồng ấm áp lạ lùng chạy dọc xương sống, lan xuống bàn tay đang nắm mảnh đá. Một cảm giác mềm mại nhưng mạnh mẽ, như có ai đó dẫn cô qua từng ngóc ngách của cơ thể, khiến trái tim cô đập nhanh và nhịp thở hòa cùng nhịp đập ấy.

Thanh Hàn mỉm cười. “Đúng rồi… ngươi cảm nhận được rồi đó. Đó là kiếm khí của ngươi, đang hòa với linh khí mảnh đá. Bây giờ, hãy thử tập điều khiển nó.”

Anh giơ thanh kiếm trước mặt cô, ánh sáng bạc lóe lên theo từng nhịp tay. “Hãy tưởng tượng kiếm khí như dòng nước. Nó theo ý ngươi, nhưng cần sự kiên nhẫn và tập trung. Nếu mất kiểm soát, nó có thể gây thương tích cho chính bản thân ngươi.”

Lạc Nguyệt run run, nhưng vẫn cố gắng hình dung. Thanh Hàn hướng dẫn từng động tác cơ bản: cách đứng, cách nắm kiếm, cách điều khiển khí theo nhịp tay chân. Từng chi tiết, từng cử chỉ được anh chỉnh sửa tỉ mỉ.

Giữa rừng thưa, tiếng gió qua lá xào xạc, hòa cùng tiếng suối róc rách, bỗng vang lên một âm thanh khác – tiếng kiếm chạm nhau. Rõ ràng, đó không phải tiếng kiếm ảo tưởng mà cô vừa luyện. Thanh Hàn nhíu mày, bước ra phía trước. Lạc Nguyệt đứng nép vào sau tảng đá, cảm giác tim đập thình thịch.

Từ bóng rừng, ba bóng người xuất hiện, mỗi người cầm kiếm, bước đi nhanh như gió. Trang phục họ mang theo là những bộ áo tối màu, mặt che kín, chỉ để lộ đôi mắt sắc lạnh. Thanh Hàn nghiêm giọng: “Đối thủ từ xa. Họ đã phát hiện chúng ta. Ngươi… chuẩn bị tinh thần.”

Cô nuốt khan, tay siết chặt mảnh đá. Một phần sợ hãi, một phần hồi hộp. Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến một cuộc giao đấu thực sự. Thanh Hàn bước ra, ánh mắt sáng như sao, kiếm khí lóe lên, tạo ra vòng sáng bạc quanh cơ thể anh.

Một tiếng la, ba bóng người lao tới. Không gian rung động, lá cây xào xạc dữ dội. Thanh Hàn chém một nhát ngang, kiếm khí vút qua, gió rít như sấm nổ. Lạc Nguyệt giật mình, nhìn ánh sáng bạc như những dải lụa bay trong đêm tối.

Một trong ba kẻ địch lao tới cô, ánh kiếm lấp lóe. Cô không kịp phản ứng, nhưng mảnh đá trong tay bỗng phát sáng, một luồng khí dịu dàng phóng ra, hất tung kẻ tấn công ra phía sau. Cô giật mình, chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng thấy lòng dạ mình bình tĩnh lạ thường. Thanh Hàn nhìn cô, ánh mắt khích lệ: “Ngươi có tiềm năng. Hãy tin vào chính mình và mảnh đá này.”

Cuộc chiến kết thúc chỉ trong chớp mắt. Ba kẻ địch bỏ đi, nhưng không khí còn căng như dây cung. Lạc Nguyệt đứng lặng, nhịp tim dồn dập, cảm giác vừa sợ hãi vừa hưng phấn. Cô chưa từng nghĩ rằng giang hồ lại nguy hiểm đến vậy, nhưng đồng thời, cô cũng cảm nhận sức mạnh tiềm ẩn đang trỗi dậy trong mình.

Thanh Hàn nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô. “Đêm nay, ngươi đã chứng kiến thực tại giang hồ. Nhưng đừng sợ. Ngươi đã bước đầu cảm nhận kiếm khí, và mảnh đá sẽ dẫn lối cho ngươi. Hãy tin rằng bản thân có thể đứng vững.”

Lạc Nguyệt hít một hơi dài, cảm giác hỗn độn trong lòng dịu lại. Cô nhìn lên bầu trời đêm, nơi ánh trăng non tỏa ánh sáng dịu dàng. Dưới trăng, cô thấy hình bóng của mình, nhỏ bé nhưng kiên định. Trong khoảnh khắc ấy, một quyết tâm lóe lên: dù nguy hiểm đến đâu, cô cũng sẽ bước trên con đường tu luyện kiếm khí và tu tiên, để bảo vệ bản thân và những người quan trọng.

Sáng hôm sau, khi sương tan, Lạc Nguyệt cùng Thanh Hàn bắt đầu hành trình xuống chân núi, nơi có môn phái Kiếm Thủy – ngôi trường luyện kiếm danh tiếng. Trên đường đi, Thanh Hàn kể cho cô nghe về giang hồ: những môn phái, những quyền lực, những âm mưu ngầm. Lạc Nguyệt nghe mà cảm thấy ngợp, nhưng lòng lại tràn đầy háo hức. Cô biết rằng, thế giới trước mắt rộng lớn và đầy nguy hiểm, nhưng cũng lấp lánh cơ hội và huyền bí.

Môn phái Kiếm Thủy nằm giữa thung lũng, tường đá cao vút, cửa lớn chạm khắc rồng phượng tinh xảo. Các sư huynh, sư tỷ mặc áo choàng trắng – xanh, di chuyển uyển chuyển như gió. Lạc Nguyệt bước vào, tim đập dồn dập. Cô biết rằng nơi này, cô sẽ bắt đầu hành trình tu luyện chính thức, học kiếm thuật, tu tiên, và dần khám phá bí mật mảnh đá cẩm thạch.

Thanh Hàn dẫn cô đến giảng đường, nơi các sư huynh lớn tuổi đang luyện tập kiếm thuật. Tiếng kiếm vang lên nhịp nhàng, hòa cùng tiếng thở, tạo nên một âm hưởng vừa dữ dội vừa thanh thoát. Lạc Nguyệt hít sâu, bước lên sàn tập, ánh mắt kiên định. Đây là bước đầu tiên trên con đường dài, nơi mà mỗi nhịp kiếm, mỗi luồng khí đều là bài học về sức mạnh, ý chí và định mệnh.

Ánh sáng trăng non qua cửa sổ chiếu xuống sàn tập, như chứng kiến một cô gái bình thường vừa chạm vào huyền bí, giờ bắt đầu hành trình trở thành một kiếm khách – tu tiên. Và trong tim cô, hình ảnh Thanh Hàn, mảnh đá cẩm thạch, và tiếng kiếm vang trong sương đêm sẽ mãi là khởi đầu cho một câu chuyện chưa từng có trong giang hồ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×