nguyệt hồn kiếm

Chương 9: Bóng Dáng Ma Quái


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sương mù còn vương trên thung lũng Kiếm Thủy sau đêm loạn lửa. Khói lửa từ trận chiến đã tản dần, nhưng mùi cháy vẫn vương vấn trên từng tán cây, từng phiến đá. Không gian yên ắng nhưng ẩn chứa một cảm giác kỳ lạ, như thể thiên nhiên cũng đang thở nặng sau cơn bão.

Lạc Nguyệt đứng trên mỏm đá gần bờ sông, tay ôm chặt mảnh đá cẩm thạch xanh biếc. Nhớ lại trận chiến đêm qua, cô cảm thấy vừa mệt mỏi vừa hưng phấn: sức mạnh và ý chí của bản thân đã được thử thách đến giới hạn, nhưng điều đáng sợ nhất là cảm giác như có một bóng dáng ma quái đang quan sát cô từ xa, âm thầm theo dõi mọi bước đi.

Thanh Hàn xuất hiện, ánh mắt trầm lặng nhìn ra phía rừng già. “Đêm loạn lửa chỉ là khởi đầu. Những thế lực ẩn sâu trong giang hồ đã chú ý đến ngươi. Ngươi cảm nhận được gì không?”

Cô gật đầu, ánh mắt lo lắng nhưng kiên định. “Em… cảm giác có người… hoặc một thứ gì đó đang theo dõi.”

Anh bước tới, đặt tay lên vai cô, giọng trầm ấm: “Đúng vậy. Ta cũng cảm nhận được. Hãy cẩn trọng. Từ đây trở đi, không chỉ là giang hồ thông thường, mà là những bóng dáng ma quái, những bí ẩn mà chỉ những ai thực sự mạnh mới dám đối mặt.”

Bóng tối buổi sáng phủ kín thung lũng, từng luồng sương trắng như lớp màn mỏng che khuất tầm mắt. Lạc Nguyệt và Thanh Hàn tiến sâu vào rừng, cảm nhận mạch khí thay đổi. Từng cây cổ thụ, từng tảng đá phủ rêu đều phát ra luồng linh khí lạ lùng. Mảnh đá cẩm thạch trong tay cô phát sáng nhẹ, như thể cảm nhận nguy hiểm trước cả khi mắt thấy.

Đột nhiên, một tiếng động khẽ vang lên từ phía sau – tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Lạc Nguyệt nhíu mày, tay đặt lên chuôi kiếm, cơ thể căng như dây đàn. Ánh sáng xanh từ mảnh đá lan tỏa quanh cô, tạo thành lớp bảo vệ dịu dàng nhưng mạnh mẽ.

Bóng dáng ma quái xuất hiện. Không rõ là người hay linh thể, chỉ thấy một hình bóng mờ ảo, cao lớn, ẩn trong lớp sương trắng. Ánh mắt dịu lạnh, trông như xuyên thấu cả linh hồn. Cô hít sâu, cảm nhận nhịp tim mình tăng nhanh, nhưng không hoảng sợ. Nội lực mảnh đá lan tỏa trong cơ thể, giúp cô giữ bình tĩnh và chuẩn bị cho đối đầu.

Thanh Hàn đứng phía sau, mắt nhíu lại, giọng trầm: “Ngươi không nên tiếp cận trực tiếp. Cẩn trọng, bóng dáng này không hề đơn giản.”

Lạc Nguyệt gật đầu, tập trung tinh thần, cảm nhận luồng linh khí xung quanh. Cô biết rằng bóng dáng ma quái này không chỉ là kẻ thù, mà còn là một bài thử, một cách để cô tiến bộ hơn. Cô bước nhẹ, từng bước đi được dẫn lối bởi mảnh đá, tiếp cận bóng dáng mà không để lộ sơ hở.

Đột nhiên, bóng dáng phóng tới, tốc độ nhanh như chớp, tấn công cô bằng kiếm khí mạnh mẽ. Lạc Nguyệt lập tức phản ứng, kiếm khí từ mảnh đá phát sáng tạo thành lá chắn xanh biếc, chặn đòn tấn công. Tiếng kim loại va chạm vang lên, vang vọng khắp rừng già, hòa cùng tiếng gió và tiếng sương rơi lộp độp trên lá cây.

Trận đấu diễn ra căng thẳng. Bóng dáng ma quái di chuyển linh hoạt, đôi khi biến mất trong lớp sương rồi bất ngờ xuất hiện tấn công từ hướng khác. Lạc Nguyệt phải vận dụng tất cả kỹ năng: kiếm thuật, tu lực từ mảnh đá, linh giác từ Nguyệt Ẩn, và khả năng dự đoán.

Mỗi đòn, mỗi bước chân đều quyết định sự sống còn. Ánh sáng xanh của mảnh đá tạo thành những vệt sáng kỳ ảo, phản chiếu lên những tán cây phủ sương, khiến không gian như biến thành một đấu trường thần bí giữa thiên nhiên và linh lực.

Hàn Lâm xuất hiện từ phía bờ sông, hỗ trợ cô. Anh không tấn công trực tiếp, mà tạo ra những cơ hội cho cô phản công, phối hợp nhịp nhàng như một cặp ăn ý. Ánh kiếm lóe lên, hòa cùng ánh sáng xanh biếc từ mảnh đá, tạo thành một cảnh tượng vừa đẹp vừa uy lực.

Sau một hồi chiến đấu căng thẳng, bóng dáng ma quái lùi lại, ánh mắt lấp lánh, như đánh giá năng lực của cô. Một tiếng cười khẽ vang lên, lạnh lùng nhưng đầy ẩn ý: “Ngươi… mạnh hơn ta tưởng. Nhưng sức mạnh thực sự của ngươi… chỉ mới bắt đầu.”

Lạc Nguyệt cảm giác luồng khí quanh cơ thể rung động, mảnh đá cẩm thạch phát sáng mạnh hơn, như tiếp thêm sức mạnh cho cô. Cô biết rằng bóng dáng ma quái này không hẳn là kẻ thù tuyệt đối, mà là thử thách, một cơ hội để cô tiến bộ.

Thanh Hàn tiến lại gần, giọng trầm: “Đêm nay, ngươi đã chứng minh bản thân. Nhưng nhớ rằng, bóng dáng ma quái này sẽ không phải là lần cuối cùng ngươi gặp. Những thế lực giang hồ ẩn sâu còn mạnh mẽ hơn nhiều.”

Ngọn sương dày đặc tan dần khi trời sáng, ánh bình minh chiếu qua tán lá, tạo thành những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Lạc Nguyệt đứng cạnh Hàn Lâm và Thanh Hàn, tay vẫn ôm mảnh đá, cơ thể còn nóng hổi sau trận đấu. Cô cảm giác vừa mệt vừa hạnh phúc: vừa vượt qua thử thách vừa nhận ra sức mạnh và giá trị của bản thân.

Nhưng bóng dáng ma quái vẫn ám ảnh trong tâm trí cô. Cô biết rằng giang hồ không chỉ là đấu kiếm và tu luyện, mà còn là những âm mưu, những bóng dáng bí ẩn, và cả những cảm xúc phức tạp giữa các nhân vật. Lạc Nguyệt tự nhủ: dù bóng ma xuất hiện nơi đâu, cô sẽ không lùi bước. Linh lực, ý chí và mảnh đá sẽ dẫn lối cô vượt qua mọi hiểm nguy.

Dưới ánh bình minh, sương mù tan dần, Lạc Nguyệt đứng trên mỏm đá, ngắm nhìn thung lũng. Hoa đào rơi lả tả, ánh sáng chiếu lên mảnh đá, phản chiếu những tia sáng xanh biếc. Đây là khoảnh khắc yên bình nhưng cũng là lời nhắc nhở: giang hồ còn dài, những bóng dáng ma quái, những thử thách tu tiên và kiếm thuật vẫn đang chờ cô phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×