Đêm tối bao trùm thung lũng Kiếm Thủy. Những tán cây cao sừng sững, bóng tối trùm khắp các đường mòn, chỉ còn tiếng gió rì rào hòa cùng tiếng côn trùng vẳng lên từng hồi. Không gian vốn tĩnh mịch bỗng trở nên nặng nề, khiến tim người đi qua nơi này tự nhiên đập nhanh hơn.
Lạc Nguyệt đứng trên bờ sông nhỏ, tay nắm chặt mảnh đá cẩm thạch xanh biếc. Cơn gió đêm lạnh buốt, thổi tung mái tóc, nhưng trong lòng cô lại dấy lên một cảm giác lạ: trực giác mách bảo một đêm nguy hiểm sắp tới.
Thanh Hàn xuất hiện bên cạnh, áo choàng phất phơ trong gió. Ánh mắt anh trầm lặng, ánh đèn lửa từ ngọn đồi xa lấp lóa trên mặt. “Có chuyện không ổn. Giang hồ đang dậy sóng. Một nhóm lạ đang tiến về phía môn phái, mang theo lửa và kiếm khí.”
Lạc Nguyệt nín thở. “Chúng ta phải làm gì?”
Thanh Hàn nghiêm giọng: “Chuẩn bị phòng thủ. Hãy theo ta. Nguyệt Ẩn và mảnh đá của ngươi sẽ là chìa khóa để đối phó. Nhưng hôm nay… sẽ là lần đầu tiên ngươi trải qua một đêm thực sự nguy hiểm.”
Bóng tối bủa vây, từng đốm lửa lóe lên trên đỉnh đồi, lan xuống thung lũng. Nhóm người tiến tới, trang phục đen tối, mặt nạ che kín, ánh mắt hung tợn. Tiếng lửa cháy và tiếng cười khanh khách vang lên, trộn lẫn với mùi khói xăng, khiến không gian thêm phần hỗn loạn.
Lạc Nguyệt theo Thanh Hàn, cơ thể căng như dây đàn, linh giác nhạy bén. Mảnh đá cẩm thạch xanh biếc phát sáng dịu, như cảm nhận được nguy hiểm và đồng thời truyền sức mạnh cho cô. “Em… em sẽ làm được chứ?” cô hỏi, giọng run nhẹ.
Thanh Hàn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy quyết tâm: “Ngươi sẽ làm được. Tin vào bản thân, và tin vào mảnh đá. Hãy để ý chí dẫn lối cho ngươi.”
Cô hít sâu, nhắm mắt, điều hòa nhịp thở, cảm nhận kiếm khí và nội lực mảnh đá. Từng bước đi, từng nhịp thở đều hòa vào luồng khí chung, tạo thành một lực lượng tiềm ẩn nhưng mạnh mẽ, sẵn sàng bùng nổ khi cần.
Nhóm người đột nhiên tấn công, lửa cháy lan khắp các khu rừng gần sông. Ngọn lửa đỏ rực chiếu sáng cả bầu trời đêm, khiến mây trắng vờn quanh ánh lửa, tạo ra một cảnh tượng vừa huyền ảo vừa rùng rợn. Thanh Hàn xuất kiếm, ánh bạc lóe lên, chặn đứng những kẻ xông vào gần.
Lạc Nguyệt bước ra, kiếm khí hòa cùng nội lực mảnh đá phát ra ánh sáng xanh, tạo thành lớp chắn bảo vệ, chặn đòn tấn công đầu tiên. Những chiêu thức kết hợp linh hoạt, vừa phòng thủ vừa phản công, khiến đối phương lùi lại, ánh mắt ngạc nhiên.
Hàn Lâm xuất hiện từ phía rừng, tay cầm kiếm, ánh mắt sắc bén. Anh không tấn công cô, mà quan sát, dường như đang đánh giá năng lực và nhịp điệu chiến đấu của cô. Lạc Nguyệt cảm nhận được sự hiện diện của anh, vừa căng thẳng vừa thấy yên tâm – ít nhất có một người có thể đối phó cùng cô nếu tình thế nguy cấp.
Ngọn lửa lan nhanh, tiếng hét vang lên khắp núi rừng. Một nhóm khác từ hướng khác tiến đến, hung hãn và tinh nhuệ. Lạc Nguyệt cảm giác tim mình đập dồn dập, nhưng mảnh đá phát sáng mạnh hơn, phản chiếu trong mắt cô như nhắc nhở: không được hoảng sợ, phải chiến đấu bằng trí tuệ và sức mạnh đồng bộ.
Thanh Hàn lao vào giữa đám kẻ tấn công, ánh kiếm loé sáng trong màn mưa khói. Lạc Nguyệt bước theo, từng nhát kiếm chặn đòn, vừa kết hợp linh khí từ mảnh đá vừa vận dụng các chiêu thức đã học trong Nguyệt Ẩn. Cô cảm giác cơ thể mình hòa vào nhịp chiến đấu, từng cử chỉ uyển chuyển nhưng đầy quyết đoán.
Một kẻ xông tới từ phía sau, nhát kiếm lóe lên, cô vội quay người, mảnh đá phát sáng bảo vệ, đồng thời phản công bằng một chiêu kiếm khí nhanh như chớp, khiến đối phương lùi lại, rồi ngã xuống. Thanh Hàn đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn cô đầy ấn tượng. “Tốt… ngươi đang tiến bộ nhanh hơn ta tưởng.”
Cuộc chiến tiếp tục, ngọn lửa bùng lên khắp khu rừng, khói bay mù mịt. Lạc Nguyệt cảm nhận sự nguy hiểm tăng dần, nhưng không còn sợ hãi. Linh giác kết hợp kiếm khí và nội lực mảnh đá giúp cô nhận biết từng bước đi của kẻ địch, dự đoán chiêu thức và phản ứng kịp thời.
Hàn Lâm xuất hiện, kết hợp với cô để chống lại một nhóm kẻ xâm nhập, tạo thành một cặp ăn ý bất ngờ. Ánh kiếm của hai người như một bản nhạc, vừa uyển chuyển vừa mạnh mẽ, khiến đối phương dần bị đẩy lui. Lạc Nguyệt cảm giác tim mình đập nhanh, vừa vì chiến đấu vừa vì sự gần gũi khi cùng Hàn Lâm phối hợp nhịp nhàng.
Nhưng âm mưu đêm nay không chỉ đơn giản. Lục Phong xuất hiện từ phía mây trắng trên núi cao, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy tính toán. Cô nhấn mạnh rằng mảnh đá cẩm thạch trong tay Lạc Nguyệt là thứ mà nhiều thế lực giang hồ thèm muốn. “Ngươi… sẽ không thoát khỏi nguy hiểm nếu không đủ mạnh,” Lục Phong nhắc nhở, giọng trầm ấm mà lạnh lùng.
Những kẻ xâm nhập dồn dập, lửa cháy dữ dội, tạo thành một trận chiến khốc liệt. Lạc Nguyệt phải vận dụng tất cả kỹ năng: kiếm thuật, tu lực mảnh đá, linh giác và khả năng phối hợp với Thanh Hàn và Hàn Lâm. Mỗi nhát kiếm, mỗi bước chân đều quyết định sự sống còn.
Trong lúc căng thẳng, cô bất ngờ nhận ra một điều: mảnh đá không chỉ mang sức mạnh, mà còn là liên kết tinh thần. Khi cô tin tưởng vào bản thân và đồng đội, sức mạnh tăng lên gấp bội, như thể tự thân mảnh đá truyền năng lượng mạnh mẽ hơn.
Một chiêu thức quyết định: cô tung ra luồng kiếm khí hòa cùng linh khí mảnh đá, tạo ra ánh sáng xanh bùng lên giữa lửa đỏ, đánh bật toàn bộ nhóm tấn công. Ngọn lửa tạm lắng, khói mù dần tan. Cảnh vật xung quanh yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở dồn dập và mùi khói thoang thoảng.
Thanh Hàn tiến lại, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm nghị: “Ngươi đã chiến thắng đêm loạn lửa. Không chỉ là sức mạnh, mà còn là ý chí và trí tuệ. Ngươi xứng đáng bước tiếp.”
Lạc Nguyệt thở phào, mồ hôi ướt đẫm áo, tay vẫn ôm mảnh đá. Trong lòng cô tràn đầy cảm giác vừa mệt vừa hạnh phúc: cô đã vượt qua thử thách thực sự đầu tiên trong giang hồ, nhận ra sức mạnh và giá trị của bản thân.
Khi cơn mưa nhỏ lại, ánh trăng non xuyên qua lớp khói còn sót lại, chiếu xuống khu rừng cháy nửa. Lạc Nguyệt đứng cạnh Thanh Hàn và Hàn Lâm, nhìn bầu trời sáng dần, lòng bình yên nhưng vẫn căng thẳng. Cô hiểu rằng đêm loạn lửa chỉ là bước mở đầu cho những âm mưu sâu xa hơn, nơi mà giang hồ và tu tiên sẽ đan xen, và tình cảm giữa các nhân vật cũng sẽ trở nên phức tạp hơn.
Trước mắt cô, dưới ánh trăng non, những tàn lửa còn sót lại như nhắc nhở rằng giang hồ chưa bao giờ bình yên. Nhưng lần này, cô không còn đơn độc – Thanh Hàn, Hàn Lâm, mảnh đá và chính sức mạnh ý chí của mình sẽ là ngọn lửa dẫn lối.
Dưới ánh trăng và khói lửa tản dần, Lạc Nguyệt đứng thẳng, sẵn sàng bước vào chương tiếp theo – nơi âm mưu giang hồ, thử thách tu tiên và mối quan hệ tình cảm sẽ tiếp tục mở ra, với những bước ngoặt nguy hiểm và quyết định.