nguyệt hồn mafia

Chương 1: Lời đề nghị nguy hiểm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trần Nguyệt đứng trước cổng dinh thự xa hoa của gia tộc mình, tay ôm chặt chiếc túi xách nhỏ. Không khí chiều cuối thu lạnh buốt, gió thổi qua những tán cây cao, tạo ra âm thanh rì rào như báo hiệu một cơn bão sắp đến. Nguyệt hít một hơi thật sâu, cố bình tĩnh. Trong lòng cô, vừa là sự lo lắng, vừa là một chút tò mò. Đây là lần đầu tiên cô bước chân vào một buổi gặp gỡ giữa các gia tộc mafia lớn – nơi quyền lực, tiền bạc và mạng sống hòa quyện trong một thế giới đầy nguy hiểm.

Cha cô, Trần Lâm, đứng cạnh, gương mặt nghiêm nghị. “Nguyệt, con biết tại sao mình tới đây chứ?” Ông hỏi, giọng không chứa chút cảm xúc nào.

Nguyệt gật đầu. “Vâng, cha. Để gặp gia tộc đối thủ.”

Cha cô thở dài, mắt nhìn xa xăm. “Đúng. Và có thể, con sẽ phải làm điều mà con không muốn.”

Nguyệt biết, câu nói này ám chỉ điều gì. Gia tộc đối thủ – họ là Báo Đen, nổi tiếng khắp thành phố với quyền lực và sự tàn nhẫn. Nếu có sự va chạm nhỏ, mạng sống của cô cũng có thể bị đe dọa. Cô chợt thấy lòng mình rối bời, nhưng vẫn cố nhắc nhở bản thân: “Con không phải chỉ là con gái yếu ớt. Con là Trần Nguyệt.”

Khi bước vào sảnh chính, ánh mắt cô lập tức bị hút vào người đàn ông đứng ở cuối căn phòng – Phong, còn được biết đến với biệt danh “Báo Đen”. Anh cao ráo, gương mặt lạnh lùng, đôi mắt như lửa đen, nhìn thẳng cô với vẻ thăm dò, đánh giá. Không một nụ cười, không một cử chỉ thân thiện. Chỉ là sự hiện diện đáng sợ khiến cô phải lùi lại một bước.

Một người đàn ông trung niên, có lẽ là trưởng tộc của gia tộc Báo Đen, bước ra. Ông ta gật đầu chào Trần Lâm, rồi nói: “Chúng ta gặp nhau hôm nay để bàn về hòa giải. Sẽ có những điều con gái của các ông cần phải làm để chứng minh thiện chí.”

Nguyệt nhíu mày. “Thế… điều đó có nghĩa là tôi phải…?” Cô không dám hỏi tiếp, vì câu trả lời cô sợ hãi nhất có thể sẽ xuất hiện.

Phong, đứng im lặng, chỉ liếc qua cô một lần. Đó là ánh mắt khiến Nguyệt cảm nhận rõ ràng sức nặng của quyền lực – vừa nguy hiểm, vừa hấp dẫn kỳ lạ.

Cuộc gặp kết thúc trong không khí căng thẳng. Trên đường trở về, Nguyệt tự nhủ: “Mình phải mạnh mẽ. Mình không thể yếu đuối trước Phong… trước thế giới này.”

Ngày hôm sau, Trần Nguyệt được gọi vào phòng làm việc của cha. Trên bàn, một hợp đồng được trải ra – đó là “hợp đồng hôn nhân chính trị” giữa hai gia tộc.

Nguyệt há hốc mồm. “Cha… đây là… hôn nhân ép buộc?”

Trần Lâm gật đầu, giọng nghiêm. “Đúng. Đây là cách duy nhất để đảm bảo hòa bình giữa hai gia tộc. Con sẽ kết hôn với Phong – Báo Đen.”

Nguyệt cảm thấy tim mình đập loạn nhịp. Phong – người mà cô vừa gặp, lạnh lùng, nguy hiểm, đứng như tường thành không ai phá vỡ được. Ý nghĩ phải sống gần anh, thậm chí… kết hôn với anh khiến cô vừa sợ, vừa bối rối.

Cô nhìn vào hợp đồng, từng dòng chữ in nghiêm túc, vô hồn. Mỗi chữ mỗi câu như một nhát dao cắt vào tự do của cô. Nhưng cô cũng hiểu, phản kháng có thể mang đến những hậu quả không lường trước được – thậm chí đe dọa cả gia đình cô.

Phong xuất hiện ở cửa, bước vào phòng với dáng vẻ điềm tĩnh. “Nguyệt, tôi biết cô không thích chuyện này. Nhưng nếu muốn sống sót trong thế giới này… chúng ta phải hợp tác.” Giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực, khiến cô không thể không nghe theo.

Nguyệt cắn môi, nhìn anh chăm chú. “Hợp tác… hay chỉ là trò chơi quyền lực?”

Phong hơi nhướng mày. “Cả hai. Và… hơn hết, nếu chúng ta biết cách, có thể là tình yêu.”

Nguyệt bật cười khẽ, nhưng trong lòng vẫn căng thẳng. Tình yêu… sao có thể xảy ra giữa hai kẻ được ép buộc như thế?

Câu chuyện chỉ mới bắt đầu. Hôn nhân chính trị, thế giới ngầm, quyền lực và những âm mưu… tất cả đều chờ đợi họ bước vào, cùng nhau đối mặt với nguy hiểm, hiểu lầm và những cảm xúc vừa ngọt ngào vừa cay đắng.

Hết chương 1.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×