Sáng hôm sau, ánh nắng len qua tấm rèm dày của dinh thự Trần Lâm, nhưng không làm dịu bầu không khí căng thẳng bên trong. Trần Nguyệt vừa bước ra sân, chuẩn bị tập luyện theo chỉ dẫn của Phong, thì điện thoại của cô rung lên.
“Chúng ta có một số vị khách không mời,” giọng người giúp việc run run qua điện thoại. “Một nhóm lạ, vũ khí đầy đủ… đang tiến vào khu biệt thự.”
Nguyệt lập tức cảm nhận mùi nguy hiểm. Tim cô đập nhanh, nhưng bên trong là một luồng khí chiến đấu mà cô chưa từng biết. Cô biết mình không thể hoảng loạn. “Thông báo cho cha và Phong ngay lập tức,” cô nói, giọng run nhưng cố giữ bình tĩnh.
Chưa đầy mười phút sau, tiếng còi báo động vang lên khắp dinh thự. Phong xuất hiện ngay sau lưng cô, dáng điệu bình tĩnh nhưng đôi mắt lạnh lùng như băng. “Ở đây không ai được hoảng loạn. Nguyệt, đứng sau tôi.”
Nguyệt gật đầu, theo sát anh. Phong nhanh chóng phân chia người trong dinh thự thành từng nhóm, bố trí phòng thủ như một chỉ huy thực thụ. Nguyệt chưa từng thấy Phong như thế, vừa quyết đoán, vừa lạnh lùng đến mức đáng sợ. Nhưng chính điều đó khiến cô tin tưởng tuyệt đối.
Nhóm đối thủ tiến vào qua cổng phụ. Một vài tên mang súng, một vài tên khác cầm dao, tất cả đều được trang bị kỹ lưỡng. Nhưng họ không biết, họ đã đi vào lãnh thổ của những người sẵn sàng hy sinh mạng sống để bảo vệ gia đình.
Phong ra hiệu bằng tay, và mọi người theo kế hoạch. Tiếng súng nổ vang, ánh sáng lóe lên trong căn phòng, lửa cháy từ vài điểm nhỏ. Nguyệt cúi người, tim đập dồn dập, nhưng cô không lùi lại. Cô cầm chắc khẩu súng nhỏ mà Phong đã đưa cho, học theo từng động tác mà anh dạy.
Một tên đối thủ lao tới gần cô. Nguyệt nhắm mắt, nhớ lại từng bài tập hôm qua – và bắn một phát vào chân hắn. Tên này gục xuống, vừa đau vừa bất ngờ. Cảm giác đầu tiên khi tự bảo vệ bản thân khiến cô vừa sợ, vừa… kích thích.
Phong đi qua, nhấc cô ra khỏi tầm nguy hiểm. “Cô ổn chứ?” anh hỏi, giọng vẫn điềm tĩnh nhưng ánh mắt liếc nhanh.
Nguyệt gật đầu, cảm nhận tim mình vẫn đập mạnh. “Vâng… nhưng…” Cô không biết phải nói gì, sự sợ hãi và phấn khích lẫn lộn.
Trận chiến kết thúc chỉ trong vòng vài phút. Nhóm đối thủ nhỏ bị đẩy lui, nhưng đây mới chỉ là màn dạo đầu. Nguyệt đứng giữa phòng, mồ hôi nhễ nhại, tim còn rung động không ngừng. Cô nhận ra một điều: thế giới ngầm không chỉ đáng sợ, mà còn khiến người ta phát hiện bản thân mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Sau trận chiến, Phong dẫn Nguyệt ra một phòng kín để kiểm tra cô. Anh tháo dây an toàn, nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa ấm áp.
“Cô làm tốt,” anh nói, giọng nhẹ nhàng hơn bình thường. “Nếu hôm nay cô không bình tĩnh, mọi chuyện đã khác.”
Nguyệt thở hổn hển, cố gắng cân bằng nhịp tim. “Cảm… cảm ơn anh. Nếu không có anh, tôi…” Cô im bặt, cảm giác vừa xấu hổ vừa biết ơn trào dâng.
Phong tiến lại gần, chỉ cách cô vài bước. “Trong thế giới này, không ai đứng một mình. Cô cần học cách dựa vào người khác… đặc biệt là vào tôi.”
Nguyệt không nói gì, chỉ nhìn anh. Tim cô đập mạnh, khuôn mặt đỏ ửng. Cảm giác gần gũi này lạ lẫm nhưng lại khiến cô thấy an toàn kỳ lạ.
Phong đưa tay ra, chạm nhẹ vào vai cô. “Đừng sợ. Cô không cần giả vờ mạnh mẽ. Tôi sẽ bảo vệ cô.”
Nguyệt nhắm mắt một giây, rồi mở ra. Cô thấy ánh mắt anh không chỉ lạnh lùng, mà còn có chút gì đó dịu dàng, quan tâm. Lần đầu tiên, cô cảm thấy sự rung động trong lòng – một cảm giác vừa sợ vừa tò mò.
Cả hai đứng đó, trong căn phòng yên tĩnh, sau cơn bão vừa qua. Không tiếng súng, không nguy hiểm, chỉ còn lại hơi thở dồn dập, nhịp tim hòa nhịp.
“Chúng ta… sẽ phải hợp tác lâu dài,” Phong nói, giọng trầm. “Cô có sẵn sàng không?”
Nguyệt nhìn anh, miệng mấp máy, rồi gật đầu. “Vâng… tôi sẵn sàng.”
Khoảnh khắc đó, trong ánh mắt họ, một sự kết nối vừa hình thành – giữa quyền lực và tình cảm, giữa nguy hiểm và an toàn, giữa lạnh lùng và rung động. Đây mới chỉ là khởi đầu. Những thử thách lớn hơn đang chờ họ phía trước, nhưng Nguyệt biết một điều: cô không còn cô độc nữa.
Hết chương 2.