Thành phố chìm trong màn đêm tĩnh lặng, nhưng tĩnh lặng này chỉ là bề mặt. Trong khu biệt thự Trần Lâm, Trần Nguyệt đứng bên cửa sổ, mắt chăm chú dõi theo màn hình an ninh. Những dấu hiệu từ gia tộc đối thủ cho thấy cuộc tấn công sắp xảy ra, quy mô chưa từng có.
Phong đứng cạnh cô, ánh mắt sắc lạnh, giọng trầm: “Nguyệt, hôm nay là thử thách lớn nhất. Chúng ta phải hành động chính xác, nhanh chóng, và không được phép sai sót.”
Nguyệt hít sâu, tay siết chặt khẩu súng. Cô đã trải qua nhiều thử thách, nhưng cảm giác căng thẳng này khiến tim cô đập dồn dập. “Phong… chúng ta có thể làm được chứ?”
Phong quay sang, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn đầy quyết tâm: “Chúng ta phải làm được. Tin tôi, Nguyệt. Và nhớ, cô không đơn độc.”
Ngay lập tức, họ triển khai chiến thuật: chia nhóm kiểm soát các lối tấn công, bố trí bẫy, và chuẩn bị các phương án dự phòng. Diệp Thanh hỗ trợ bằng thông tin tình báo, chỉ ra những điểm yếu và vị trí đối thủ. Nhờ đó, họ có thể chủ động trong mọi tình huống.
Trận chiến bắt đầu tại khu kho ngoại ô, nơi đối thủ tập trung lực lượng. Tiếng súng vang dội, ánh đèn chớp nháy phản chiếu trên mặt đất ướt mưa. Nguyệt và Phong phối hợp nhịp nhàng, như một cặp đôi hoàn hảo: ánh mắt, cử chỉ, hành động – tất cả đồng bộ mà không cần lời nói.
Một tên đối thủ tinh nhuệ tiến tới Nguyệt với dao dài. Cô né, nhấc súng bắn, nhưng chỉ trúng tay hắn. Hắn gầm lên, lao về phía Phong. Anh xuất hiện kịp thời, dùng cú đá hất hắn ra, sau đó kéo Nguyệt tránh khỏi nguy hiểm.
Cả hai di chuyển liên tục, né đòn, bắn trả, sử dụng môi trường xung quanh làm lợi thế. Ánh sáng từ đèn pin và súng chớp nháy tạo thành những khoảng sáng tối liên tục, tăng sự hồi hộp. Nguyệt cảm nhận từng cú adrenaline chạy khắp cơ thể, tim đập mạnh, nhịp thở gấp.
Một tên đối thủ khác tấn công từ phía sau. Nguyệt quay người, bóp cò chính xác. Phong nhanh chóng bổ trợ bằng một cú đá mạnh khiến hắn ngã. Cảnh tượng hỗn loạn, nhưng họ vẫn phối hợp ăn ý, như thể hai người là một.
Khi trận chiến đạt đến cao trào, một kẻ chủ mưu xuất hiện, trang bị vũ khí tối tân. Phong và Nguyệt đối diện trực diện. “Nguyệt, hãy tin tôi và làm theo chỉ dẫn,” Phong nói, ánh mắt nghiêm nghị.
Nguyệt gật đầu, cảm giác vừa sợ hãi vừa hưng phấn. Cô và Phong phối hợp để hạ kẻ chủ mưu, tận dụng điểm yếu mà Diệp Thanh cung cấp. Sau một loạt hành động căng thẳng, kẻ chủ mưu bị khống chế.
Trận chiến kết thúc, nhưng cả hai đều thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại. Nguyệt nhìn Phong, cảm giác vừa sợ hãi vừa tự hào lan tỏa trong cô. Anh đặt tay lên vai cô, ánh mắt dịu dàng: “Cô đã làm tốt. Hôm nay, cô đã chứng minh bản thân là người chiến đấu cùng tôi, không chỉ là học trò.”
Sau trận chiến, họ trở về dinh thự, nơi ánh đèn ấm áp chiếu rọi. Nguyệt ngồi xuống, mồ hôi vẫn còn trên trán, nhưng trái tim cô bừng lên cảm giác bình yên. Phong đứng cạnh, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, chưa từng thấy trước đây.
“Nguyệt…” Anh bước đến, ngồi xuống bên cạnh, khoảng cách gần nhưng không xâm phạm. “Hôm nay, cô đã làm tôi ngạc nhiên. Không chỉ vì sức mạnh, mà vì sự tin tưởng và can đảm của cô.”
Nguyệt đỏ mặt, trái tim đập mạnh. “Phong… tôi… tôi không thể làm được nếu không có anh bên cạnh.”
Phong mỉm cười, ánh mắt dịu dàng hơn. Anh cúi người, gần cô hơn, giọng trầm: “Cô không cần phải nói ra. Tôi biết. Và tôi… cũng không thể tưởng tượng mình sẽ sống sót nếu thiếu cô.”
Nguyệt cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh, tim cô rung lên từng nhịp. Khoảnh khắc này không chỉ là sự kết thúc của một trận chiến, mà là sự mở đầu của một cảm giác sâu sắc và bền chặt.
Phong nhẹ nhàng nắm tay cô: “Nguyệt, từ giờ, chúng ta sẽ không chỉ là đồng đội. Chúng ta là một, và tôi sẽ luôn ở bên cô, trong mọi nguy hiểm, mọi thử thách.”
Nguyệt cảm nhận sự ấm áp lan tỏa trong lòng. “Tôi tin anh… và tôi cũng sẽ luôn ở bên anh.”
Ánh mắt họ gặp nhau, trái tim hòa nhịp. Trong ánh đèn dịu và tiếng gió thổi qua cửa sổ, hai người ngồi đó, không lời, nhưng mọi thứ đã được nói ra bằng ánh mắt, hơi thở, và cảm giác tồn tại của nhau.
Cảm giác an toàn, tin tưởng, và tình cảm sâu sắc xen lẫn nguy hiểm khiến Nguyệt nhận ra: dù thế giới đầy bão táp, cô không còn đơn độc. Phong là điểm tựa, là sức mạnh, là niềm tin – và tình cảm giữa họ đã đạt đến một tầng cao mới, bền chặt và sâu sắc hơn bao giờ hết.
Họ ngồi bên nhau, mắt nhìn về phía thành phố tĩnh lặng, biết rằng còn nhiều thử thách phía trước, nhưng giờ đây, họ đã sẵn sàng đối mặt cùng nhau – không chỉ bằng sức mạnh, mà còn bằng tình cảm và niềm tin tuyệt đối.
Hết chương 7.