nguyệt hồn mafia

Chương 6: Cơn bão lớn và những hiểu lầm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thành phố chìm trong màn đêm tĩnh lặng, ánh đèn đường phản chiếu trên mặt nước sau trận mưa chiều. Nhưng sự tĩnh lặng này chỉ là bề ngoài. Trong phòng điều khiển an ninh của dinh thự Trần Lâm, Trần Nguyệt nhìn các màn hình với ánh mắt căng thẳng. Những dấu hiệu từ phía gia tộc đối thủ cho thấy họ đang chuẩn bị một cuộc tấn công toàn diện, nhắm vào cả gia tộc Trần Lâm và các vị trí quan trọng mà Phong bảo vệ.

Phong đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng, giọng trầm: “Hôm nay, chúng ta không thể chỉ phòng thủ. Chúng ta phải chủ động tấn công để phá vỡ kế hoạch của họ trước khi họ kịp ra tay.”

Nguyệt cảm nhận một luồng adrenaline mạnh mẽ chảy trong cơ thể. Cô đã trải qua nhiều thử thách trước đây, nhưng đây là lần đầu tiên cô phải đối diện với âm mưu hoàn chỉnh, quy mô lớn, đầy rẫy nguy hiểm. “Phong… liệu chúng ta có đủ sức không?” cô hỏi, giọng run nhưng kiên quyết.

Phong quay sang, nhìn thẳng vào mắt cô: “Chúng ta phải có. Tin tôi, Nguyệt. Mọi hành động, mọi quyết định, đều phải chính xác. Và… chúng ta phải tin tưởng nhau tuyệt đối.”

Cô gật đầu, trái tim đập mạnh. Cả hai cùng nhau triển khai chiến thuật: chia nhóm tấn công, kiểm soát các lối ra, đồng thời đảm bảo an toàn cho các thành viên trong gia tộc. Diệp Thanh, trợ thủ chiến thuật lâu năm của Phong, hỗ trợ bằng thông tin tình báo, chỉ ra những điểm yếu của đối thủ. Nhờ vậy, Nguyệt và Phong có thể tiến hành cuộc phản công chính xác.

Trận chiến bắt đầu tại một nhà kho bỏ hoang, nơi đối thủ tập trung lực lượng. Tiếng súng vang lên, ánh đèn chớp nháy phản chiếu trên mặt đất ướt mưa. Nguyệt vừa né, vừa bắn, cảm giác adrenaline chạy khắp cơ thể. Cô và Phong phối hợp nhịp nhàng, như một cặp đôi hoàn hảo: ánh mắt, cử chỉ, hành động – tất cả đều đồng bộ mà không cần lời nói.

Một tên đối thủ bất ngờ lao tới Nguyệt với dao dài. Cô né, nhấc súng bắn, nhưng chỉ trúng tay hắn. Hắn gầm lên, lao về phía Phong. Anh xuất hiện kịp thời, dùng cú đá mạnh hất hắn ra. Nguyệt nhìn Phong, tim đập mạnh, vừa lo sợ vừa nể phục sự điềm tĩnh và nhanh nhạy của anh.

Cuộc chiến diễn ra dữ dội, mỗi bước đi, mỗi cú né, mỗi phát súng đều mang theo sự sống và cái chết. Nguyệt nhận ra rằng, trong thế giới ngầm này, không có chỗ cho lỗi lầm. Cô phải hoàn toàn tin tưởng Phong, và ngược lại, Phong cũng hoàn toàn tin tưởng cô.

Sau gần một giờ căng thẳng, họ đã làm chủ tình hình, nhưng dấu vết từ đối thủ cho thấy âm mưu vẫn chưa kết thúc. Đây mới chỉ là bước đầu, và họ biết rằng những thử thách nguy hiểm hơn vẫn đang chờ phía trước.

Phong đặt tay lên vai Nguyệt, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn sắc lạnh: “Hôm nay cô đã làm tốt. Nhưng còn nhiều thứ phải học, nhiều hiểm nguy phải đối mặt. Tin tôi, cô sẽ không đơn độc.”

Nguyệt thở hổn hển, nhưng cảm giác chiến thắng xen lẫn sự hồi hộp lan tỏa: cô biết rằng, cùng Phong, cô có thể vượt qua bất cứ điều gì.

Sau trận chiến, cả hai trở về dinh thự. Trên đường đi, Nguyệt vẫn chưa hết run, trong khi Phong giữ vẻ điềm tĩnh nhưng ánh mắt thỉnh thoảng liếc cô, như lo lắng điều gì đó.

Khi bước vào phòng, Diệp Thanh thông báo có một tin từ phía đối thủ: một đoạn video giả mạo, khiến Nguyệt hiểu lầm rằng Phong đang tiếp xúc với kẻ thù. Cô đỏ mặt, tim đập nhanh, cảm giác bị phản bội tràn ngập. “Phong… sao anh lại…?” cô run run hỏi.

Phong nhìn cô, giật mình: “Nguyệt, không phải như cô nghĩ. Tôi không hề…”

Nhưng Nguyệt quay đi, nước mắt ứa ra: “Đừng nói nữa, tôi cần thời gian!”

Căng thẳng giữa họ tràn ngập không khí. Nguyệt chạy lên sân thượng, nơi ánh trăng chiếu xuống nhẹ nhàng, phản chiếu bóng dáng cô. Cô ngồi xuống, tim vẫn đập mạnh, vừa tức giận vừa đau lòng.

Phong theo sau, đứng cách cô một khoảng, giọng dịu dàng: “Nguyệt, tôi xin lỗi vì để cô hiểu lầm. Tôi không bao giờ phản bội cô. Tất cả chỉ là mưu kế của đối thủ.”

Nguyệt nhìn anh, lòng vừa căng thẳng vừa bối rối. Cô không biết phải tin hay nghi ngờ, nhưng ánh mắt chân thành của Phong khiến cô chợt mềm lòng.

Phong ngồi xuống bên cạnh cô, khoảng cách gần nhưng không xâm phạm. Anh đưa tay nhẹ lên vai cô: “Cô đã tin tôi trong những trận chiến, tại sao lại không tin tôi lúc này? Chúng ta đã cùng nhau vượt qua bao hiểm nguy, cô còn nhớ không?”

Nguyệt nuốt nước mắt, nhớ lại từng trận đấu, từng khoảnh khắc họ sát cánh bên nhau. Cảm giác tin tưởng và rung động dần trở lại. Cô hít một hơi thật sâu, khẽ gật đầu: “Tôi… tôi xin lỗi, tôi đã… hiểu nhầm anh.”

Phong mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Không sao. Quan trọng là cô hiểu. Và… chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả, Nguyệt à.”

Trong ánh trăng mờ ảo, họ ngồi đó, không lời nhưng trái tim hòa nhịp. Hiểu lầm vừa qua như thử thách thứ hai cho tình cảm của họ, nhưng cũng khiến mối quan hệ trở nên sâu sắc hơn, bền chặt hơn.

Nguyệt dựa nhẹ vào vai Phong, cảm nhận hơi ấm từ anh. Cô biết, dù đối thủ có hiểm ác đến đâu, dù âm mưu còn chưa kết thúc, họ sẽ cùng nhau vượt qua – không chỉ với sức mạnh, mà còn với tình cảm, sự tin tưởng và lòng can đảm.

Khoảnh khắc ấy, trong màn đêm lặng lẽ, giữa ánh sáng dịu dàng của trăng, Nguyệt nhận ra: nguy hiểm và tình cảm có thể tồn tại song song, và cô đã sẵn sàng đối mặt cả hai – cùng Phong.

Hết chương 6.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×