Sương đêm phủ trắng Trường An, từng con phố cổ như chìm trong màn lụa bạc. Tiếng lá ngô đồng xào xạc theo gió, tạo nên âm thanh như tiếng thở của cả thành phố. Nguyệt Linh bước ra khỏi tiệm Tụ Hồn Phường, tay nắm chặt hồn hồ Bạch Tẫn, ánh bạc lấp lánh trong bóng tối.
Trường Tư đi phía sau, ánh kiếm lóe xanh tím, mắt dõi theo từng chuyển động của Nguyệt Linh. Anh biết, lần này họ sẽ không chỉ đối diện với linh hồn mắc kẹt trong Trường An, mà còn phải tìm đến bí mật bùa chú cổ xưa, nơi ghi lại những kiếp luân hồi và lời nguyền chưa được giải.
“Đi đâu trước?” – Nguyệt Linh hỏi, giọng vừa bình thản vừa quyết tâm.
“Chùa Dược Vương chỉ là khởi đầu. Phần còn lại nằm ở Ngọc Hồ Cổ Mộ, nơi những pháp sư Tây Vu từng phong ấn hồn hồ và ghi lại bí thuật bùa chú cổ.” – Trường Tư đáp, mắt lấp lánh ánh trăng đỏ.
Họ đi qua những con ngõ hẹp, nơi ánh đèn dầu loang lổ, sương mù dày đặc quấn quanh từng bức tường rêu phong. Từ xa, tiếng chuông chùa vọng lại, nhưng lần này vang vọng trong lòng họ như nhắc nhở rằng mỗi bước đi đều dẫn đến định mệnh và kiếp trước chưa kết thúc.
Trên đường, Nguyệt Linh cảm nhận luồng linh khí lạ. Một hồn phách bé nhỏ, màu trắng nhạt, lơ lửng giữa không trung. Đây là linh hồn lạc trần, chưa kịp siêu thoát, đôi mắt trống rỗng nhìn cô như cầu cứu.
“Người chưa an nghỉ…” – Nguyệt Linh thì thầm, giọng nhẹ như gió thoảng. Cô giơ tay, ánh bạc từ hồn hồ Bạch Tẫn tỏa ra, bao bọc linh hồn bé nhỏ. Hồn hồ réo rắt, nhưng được trấn an bởi năng lượng từ cô.
Trường Tư đứng bên, mắt dõi theo, tay vẫn giữ Thanh U. “Nguyệt Linh… nếu hồn này không được giải, nó sẽ mắc kẹt vĩnh viễn, và lần tới Trường An sẽ có thêm trăm oan hồn.”
Nguyệt Linh gật đầu, hòa nhịp với năng lượng từ hồn hồ. Ánh sáng bạc lan tỏa, kéo linh hồn nhỏ vào trong lòng bàn tay cô, tạo thành trận bảo vệ tạm thời.
Khi họ tiến gần Ngọc Hồ Cổ Mộ, bầu không khí trở nên nặng nề. Những tảng đá cổ phủ rêu xanh, mặt hồ trong mờ như gương, phản chiếu ánh trăng đỏ. Trên bờ, những bùa chú cổ xưa treo lơ lửng, nhấp nháy trong sương.
Nguyệt Linh đặt tay lên một tấm bùa lớn, chữ ký tự phát sáng. Ánh sáng lan ra, vẽ nên một bản đồ huyền bí, dẫn họ đến nơi ẩn giấu bí thuật bùa chú cổ.
“Kiếp trước… ta và Trường Tư từng đứng nơi này,” – cô khẽ nói, giọng pha chút run rẩy. “Nhưng lúc ấy… ta chưa hiểu hết sức mạnh của hồn hồ.”
Trường Tư nhìn cô, đôi mắt tím nhạt sâu thẳm. “Lần này… ta sẽ không để kiếp trước lặp lại. Dù lời nguyền ngăn cấm, ta vẫn bảo vệ ngươi.”
Bỗng từ đáy hồ, một làn khói bạc bùng lên, hình thành bóng hồ ly nhỏ hơn nhưng đầy sức mạnh. Đây là Bạch Tẫn đã hòa hợp một phần với Nguyệt Linh, nhưng vẫn giữ cá tính riêng. Hồ ly nhìn cô, ánh mắt dịu dàng pha sắc oán hận.
Nguyệt Linh khẽ thở, niệm một câu chú mạnh mẽ, ánh sáng đỏ và bạc từ tay cô hòa vào nhau, phong ấn luồng linh khí đang xáo trộn. Thanh kiếm Trường Tư lóe sáng, chạm vào vòng năng lượng, tạo ra luồng sóng sức mạnh lan ra mặt hồ.
Trong khoảnh khắc ấy, ký ức kiếp trước tràn về: họ từng đứng nơi đây, giữa hồ và bùa chú, máu nhuộm trăng đỏ, lời thề chưa trọn vẹn. Lần này, hiện tại và quá khứ giao hòa, cho họ cơ hội sửa sai, nhưng cũng mở ra nhiều nguy hiểm phía trước.
Nguyệt Linh thở hổn hển, tay vẫn đặt trên hồn hồ. “Ta cảm nhận… nhiều linh hồn đang chờ cứu.”
Trường Tư gật đầu. “Vậy… chúng ta đi. Kiếp này, ta sẽ cùng ngươi.”
Ánh trăng đỏ phản chiếu trên mặt hồ, tạo thành cảnh tượng huyền bí và bi thương. Hai con người, một linh hồn hồ ly và hàng trăm linh hồn lạc, đứng giữa định mệnh, kiếp trước, và hiện tại. Hành trình giải hồn mới chỉ bắt đầu, và Trường An sẽ chứng kiến những biến cố chưa từng có.